Cô gái mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong khiến giọt lệ đọng trên khóe mắt tràn ra, lăn dài trên gò má. Cô nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, nắm bàn tay Lâm Văn Du kéo nhẹ ra sau gáy, rồi dịu dàng ấn xuống, ngẩng mặt hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của cậu.
Lâm Văn Du tròn xoe mắt, đôi mắt càng lúc càng mở to lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cô gái hé môi, đưa lưỡi liếʍ nhẹ môi dưới mát lạnh mà đàn hồi của cậu. Ánh mắt Lâm Văn Du dần tối lại, hai tay siết chặt eo thon của cô, đè cô xuống đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Đầu lưỡi lạnh lẽo mạnh mẽ xông vào khoang miệng thiếu nữ, hương vị ngọt ngào ấm áp khiến cậu rùng mình. Vị mật ngọt trong miệng cô như rượu ngon thượng hạng, thơm nồng say đắm, khiến cậu tham lam muốn hút lấy. Chiếc lưỡi nhỏ vụng về đón lấy sự xâm nhập ấy, khiến cậu không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ khàn đục.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, Hứa Uyển gần như bị hôn đến không thở nổi, bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai Lâm Văn Du, ra hiệu cậu dừng lại. Hai đôi môi luyến tiếc rời nhau, kéo theo sợi tơ bạc dâm tục khiến Lâm Văn Du đỏ bừng mặt, vội vàng lấy ngón tay lau đi.
"Mấy đêm trước em gặp... cũng là anh đúng không?"
"Ừ... anh xin lỗi." Lâm Văn Du cúi gằm mặt, giống như đứa trẻ làm sai, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Anh chỉ định nhìn em một cái rồi đi, nhưng... cuối cùng mất kiểm soát."
"Không sao đâu." Cô khẽ cười lắc đầu: "Được gặp lại anh, em đã rất vui rồi. Hơn nữa em cũng không sợ. Anh... sẽ còn đến thăm em nữa không?"
"Uyển Uyển không sợ sao?"
Hứa Uyển kiên định lắc đầu.
"Vậy anh sẽ thường xuyên đến thăm em. Nhưng chỉ có thể đến lúc nửa đêm, ban ngày dương khí quá mạnh, anh phải ngủ yên."
"Tốt quá." Hứa Uyển cúi đầu nghịch ngón tay út của cậu, giả vờ bâng quơ hỏi: "Văn Du, sao mấy năm nay anh không đi đầu thai?"
"Anh muốn... ở bên em." Lâm Văn Du cúi người nhìn sâu vào đáy mắt cô, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô: "Để anh được ở bên em thêm chút nữa, được không?" Lâm Văn Du lo lắng, chỉ cần cô có chút do dự hay chần chừ, cậu sẽ buông tay.
"Được chứ! Nhưng anh đến thì đến, đừng đè em không cử động được." Cô cười ranh mãnh như mèo con, chẳng có chút nào là miễn cưỡng.
Một Hứa Uyển lạnh lùng như băng ở bên ngoài, chỉ khi đứng trước mặt chàng trai này mới tan chảy, lộ ra trái tim mềm yếu. Một người một ma nhìn nhau cười, nằm đối diện trên giường, không cần lời nói cũng khiến đêm nay ngọt ngào như mật.
*****
Hôm sau, vì thức khuya nên Hứa Uyển ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, gọi một suất đồ ăn Nhật. Cô vừa ăn tô mì xương hầm thơm lừng, vừa trò chuyện trong đầu với hệ thống: "Cậu nói Văn Du trời sáng là phải đi, thế này yêu đương kiểu gì, chỉ có thể lên giường thôi à."
"Tình yêu lúc nửa đêm, đại khái chỉ vậy thôi." Hệ thống ra vẻ bí hiểm, rồi đổi giọng: "Nhưng mà không phải không có cách nào để cậu ấy xuất hiện vào ban ngày."
"Thể chất âm thuần không phải để sờ mó thôi đâu, chỉ cần song tu với cô, con đường tu luyện của Lâm Văn Du sẽ thuận lợi vô cùng." Giọng hệ thống bỗng nhiên mang đậm phong vị cổ đại: "Không lâu sau cậu ấy có thể luyện ra thực thể, ban ngày cũng chẳng khác gì người thường."
"Song tu kiểu gì? Cần đọc thần chú không, kiểu như thiên linh linh địa linh linh ấy?"
Hệ thống khinh thường: "Không cần... cô là vật chứa thuần âm, chỉ việc nằm đó hưởng thụ là được. Hàng năm địa phủ đều cử nhân viên chuyên trách đến nhân giới phát sổ tay hướng dẫn tu luyện cho cô hồn dã quỷ, Lâm Văn Du chắc chắn có, cậu ấy lo được."
"..." Hứa Uyển ngậm ngùi. Quỷ tu... cứ tùy tiện vậy sao?
Chiều hôm đó, Hứa Uyển đến trường đại học làm thủ tục nhập học. Đại học L cách nhà cô không xa, đi xe bus hai trạm là đến cổng. Hôm nay trường L rất nhộn nhịp, rất nhiều tân sinh viên cùng phụ huynh mang theo hành lý lỉnh kỉnh bước vào. Hứa Uyển để mặt mộc thanh thoát, áo phông trắng quần short jean, cách phối đồ bình thường nhưng mặc trên người cô lại đẹp đến mức không thể rời mắt, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Làm xong thủ tục, Hứa Uyển được đàn chị khóa trên nhiệt tình dẫn đến ký túc xá nữ. Cô lịch sự cảm ơn rồi bước vào phòng mình.
Đại học L mặc định tất cả sinh viên đều phải ở ký túc xá, muốn hủy giường cần phải làm nhiều thủ tục phức tạp, còn phải liên hệ phụ huynh. Hứa Uyển lười làm mấy việc này, nên vẫn giữ một chỗ trong ký túc, tiện có chỗ nghỉ chân. Dù sao tiền tiêu vặt hàng tháng của cô cũng hơn chục ngàn, sau khi bố mẹ ly hôn tuy không quan tâm nữa nhưng tiền nong không bao giờ thiếu, tiền ký túc với cô chẳng đáng là bao.
Ký túc xá nữ trường L bốn người một phòng, giường trên bàn dưới. Trong phòng đã có hai cô gái, thấy Hứa Uyển bước vào liền niềm nở chào hỏi. Một cô tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú đeo kính gọng vàng nói: "Chào cậu. Mình là Tô Mộng Vũ. Cậu xinh quá! Phòng mình có nữ thần rồi!"
"Cảm ơn, cậu cũng xinh lắm." Hứa Uyển nở nụ cười ấm áp, giọng êm như gió mát: "Mình là Hứa Uyển, rất vui được gặp mọi người."
Cô gái còn lại rất cao, gần 1m8, tóc màu ngắn màu nâu nhạt, gương mặt toát lên khí chất mạnh mẽ, giọng nói cũng rất sảng khoái: "Mình là Đàm Vĩ. Ơ, sao đồ đạc của cậu ít thế, chỉ có một ba lô nhỏ thôi à?"
Hứa Uyển ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, vừa đặt ba lô da trắng xuống vừa quay đầu trả lời: "Mình là người bản địa, ở nhà là chính, có lẽ sẽ không ở đây thường xuyên."
Đàm Vĩ khoanh tay sau đầu, tựa vào tủ cười nói: "Thế thì sướиɠ quá, mùa hè nóng thế này mà ký túc lại không có điều hòa. Đúng là không phải nơi cho người sống mà!"
Mọi người nói cười vui vẻ, một lát sau có người mở cửa bước vào. Cô gái bước vào dáng người nhỏ nhắn, kéo vali in logo thương hiệu nổi tiếng, ánh mắt kiêu ngạo, trang điểm tinh tế, khuôn mặt và phong cách đúng chuẩn bạch liên hoa. Cô ta bước vào phòng, quét mắt nhìn bạn cùng phòng: "Chào mọi người, mình là Mục Du Liên."
Đã nhìn thấy Hứa Uyển, Tô Mộng Vũ và Đàm Vĩ có hơi miễn dịch với nhan sắc, nhìn cô bạn mới đến dù xinh xắn đáng yêu nhưng vẫn kém hơn một bậc, trong mắt không còn vẻ kinh ngạc. Trao đổi thông tin xong, Mục Du Liên cười đáp nhưng trong mắt hiện lên một chút bất mãn, nghĩ thầm: "Nhìn thấy mỹ nữ như tôi mà không thán phục gì cả sao? Người gì vậy không biết, hừ, sau này mấy người cũng chỉ là công cụ làm nền cho tôi thôi!"
Ánh mắt cô ta chậm rãi quét qua "công cụ hình người" cuối cùng trong phòng, Mục Du Liên đột nhiên cảm giác như ăn phải... phân, suýt nữa không giữ được biểu cảm của mình.
Hứa Uyển mỉm cười nhìn qua, tư thế ngồi tùy ý nhưng toát lên vẻ lười biếng, thanh nhã, mọi góc độ đều như tranh vẽ: "Chào cậu, mình là Hứa Uyển. Rất vui được gặp cậu."
Mục Du Liên như bị sét đánh: Mình yêu rồi! Yêu cái quần què!!! Cmn, đã sinh Du sao còn sinh Uyển!!!
Thấy nụ cười cứng đờ của Mục Du Liên, chuyên gia nhận diện trà xanh Hứa Uyển như nhìn thấy thanh nộ khí trên đầu ả bạch liên hoa bất ngờ nhảy vọt lên level MAX. Cô bất đắc dĩ thở dài.