Hứa Uyển pha một tách cà phê, mang ra phòng khách vừa nhấm nháp vừa lật tạp chí.
"Em về rồi à." Một giọng nam ấm áp vang lên từ phía sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông phong nhã đang từ cầu thang chầm chậm bước xuống. Khuôn mặt điềm đạm, mặc bộ đồ ngủ lụa cao cấp, phong thái ung dung.
Hắn đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng massage vai cô, giọng nói trầm thấp: "Làm thêm giờ mệt lắm phải không? Tối nay đừng uống cà phê nữa, coi chừng mất ngủ. Vào phòng nghỉ sớm đi em."
"Ừ, giặt xong quần áo rồi ngủ." Giọng Hứa Uyển lạnh nhạt, tiếp tục nhấp cà phê xem tạp chí.
Người đàn ông dường như không để ý đến sự xa cách của cô, vẫn tươi cười dặn dò: "Vậy anh đi ngủ trước. Em đừng thức khuya, ngày mai còn phải đến trại trẻ mồ côi." Nói xong xoay người lên lầu.
Người đàn ông đó chính là chồng của nguyên chủ, Diệp Huy, hơn cô 4 tuổi, năm nay 32 tuổi. Nhờ bố vợ hỗ trợ, hắn kinh doanh thiết bị y tế khá thành công. Hai người đã kết hôn 4 năm nhưng vẫn chưa có con.
Năm thứ ba sau khi cưới, Diệp Huy thú nhận hắn không có khả năng sinh sản. Nguyên chủ nghe xong cũng chẳng mấy bận tâm, bởi vốn dĩ đây chỉ là hôn nhân hợp đồng dùng để đối phó gia đình mà thôi.
Có con hay không cũng chẳng sao.
Lúc Hứa Uyển xuyên tới, hệ thống thông báo mục tiêu nhiệm vụ lần này là một đứa trẻ mồ côi, khiến cô suýt nữa buộc miệng chửi thề. Hỏi kỹ hơn thì hệ thống không chịu tiết lộ gì thêm, để cô tự mình xoay sở.
Cô mất hai tháng dùng hết tất cả nguồn lực để điều tra kỹ về đứa trẻ kia. Sau khi nắm rõ tình hình, cô đề xuất với Diệp Huy về việc nhận con nuôi.
Trước mặt cha mẹ, họ thành thật thừa nhận chuyện không thể sinh con, Hứa Uyển chủ động nhận hết trách nhiệm về mình, khiến cha mẹ Hứa đau lòng không thôi. Còn Diệp Huy thì vừa nhẹ nhõm vừa cảm động. Nhờ vậy, việc nhận con nuôi được thông qua dễ dàng, còn khiến cha Hứa hài lòng hơn về cậu con rể "chung thủy si tình" của mình.
*****
Trại trẻ mồ côi thành phố vẫn giữ lối kiến trúc cổ từ những năm 90. Hứa Uyển xõa mái tóc dài uốn sóng, mặc váy len đen tinh tế bước vào trại trẻ. Diệp Huy sóng bước bên cô, mặc bộ vest màu cà phê nhã nhặn, tóc vuốt keo gọn gàng.
Nhiều đứa trẻ tò mò nhìn trộm cặp vợ chồng điển trai xinh đẹp này. Viện trưởng nhiệt tình dẫn họ đến phòng sinh hoạt, giới thiệu: "Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, phần lớn bọn trẻ đều ở đây, đứa nào cũng ngoan cả! Hai người cứ tự nhiên trò chuyện."
"Em thấy đứa nào hợp thì chọn, anh theo ý em." Diệp Huy dịu dàng nói.
Cô gật đầu, bắt đầu đi vòng quanh quan sát.
Bọn trẻ ở đây đều còn nhỏ, hầu hết chỉ từ 4 đến 13 tuổi. Đứa nào cũng ôm món đồ chơi trong tay, thỉnh thoảng lén liếc nhìn hai người khách lạ, trong ánh mắt vừa có chút sợ hãi vừa đầy chờ mong.
Hai đứa nhỏ tuổi hơn đang cầm bút sáp chạy đùa gần chỗ Hứa Uyển. Một đứa vô tình va phải người cô, để lại vết sáp đỏ dài trên cánh tay trắng ngần.
Đứa nhỏ kia nhận ra mình đã gây họa, liền sợ hãi bỏ chạy. Diệp Huy đứng gần đó nhíu mày, nghĩ bụng bọn nhỏ ở đây đúng là thiếu dạy dỗ.
Viện trưởng ngượng ngùng vội giải thích: "Bọn nhỏ còn bé quá, chưa hiểu chuyện."
Hứa Uyển cúi xuống nhìn vệt đỏ trên tay, đang nghĩ nên lấy giấy lau hay vào toilet rửa thì bỗng có một bàn tay nhỏ chìa gói khăn ướt ra trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy đó là một cậu bé rất đẹp trai, trông tầm 12-13 tuổi.
Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đào hoa long lanh, lông mày đậm dài, đuôi mắt hơi xếch lên. Đôi môi đầy đặn, khóe môi cong cong tự nhiên, dù không cười cũng trông rất dễ mến, khiến người khác cực kỳ yêu quý.
"Dì ơi, cháu thay mặt Đậu Đậu xin lỗi dì." Giọng cậu bé trong trẻo, dễ nghe.
"Em ấy ngoan lắm, chỉ hơi sợ người lạ thôi."
"Không sao. Cảm ơn cháu." Cô nhận khăn ướt lau tay.
Diệp Huy cũng tiến lại gần, nhìn cậu bé vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, trong lòng có chút hứng thú: "Cháu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Chào chú, cháu tên Lạc Hi, 12 tuổi ạ."
"Ồ... Tên hay đấy." Diệp Huy hơi do dự, cảm thấy cậu bé hơi lớn tuổi.
Đúng lúc ấy, Hứa Uyển vừa lau tay xong đột ngột lên tiếng: "Cháu có muốn về nhà với dì không?"
Hai mắt Lạc Hi sáng rực: "Thật ạ? Cháu... Cháu muốn lắm!"
Diệp Huy thoáng băn khoăn, khẽ thì thầm với cô: "Em không xem thêm những đứa khác sao? Tuổi này có hơi lớn."
Giọng Hứa Uyển lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Không cần. Chọn đứa bé này đi."
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận nuôi, Diệp Huy lái xe đưa hai người về nhà.
Giờ đây, Lạc Hi đã đổi tên thành Diệp Hi.