Nhà của vợ chồng Hứa Uyển rất rộng rãi, là căn biệt thự hai tầng có sân vườn và một tầng hầm. Hai người tuy là vợ chồng nhưng đã sớm ngủ riêng, phòng của cả hai đều ở tầng hai.
Phòng của Diệp Hi được bố trí ở tầng một, cửa sổ hướng Nam nên tràn ngập ánh sáng. Không gian được bài trí tỉ mỉ với nội thất ấm cúng và ngăn nắp. Hứa Uyển đặt vali của cậu bé xuống, hỏi: "Con thích không?"
"Dạ! Con rất thích!" Đôi mắt to tròn của Diệp Hi long lanh như nước, hai má ửng hồng, giọng nói trong trẻo: "Con cảm ơn mẹ!"
"Ừ." Nói rồi, Hứa Uyển xoay người đi, môi cắn chặt kìm nén tiếng cười sắp bật ra.
Phì, suýt nữa thì cô bật cười thành tiếng. Mục tiêu công lược gọi "mẹ" dễ nghe thật đấy!
Sự xuất hiện của Diệp Hi khiến ngôi nhà trở nên rộn ràng hơn. Cậu bé rất ngăn nắp, ăn uống lễ phép, thành tích học tập cũng cực kỳ xuất sắc, đúng chuẩn "con nhà người ta", chẳng khiến cha mẹ lo lắng điều gì.
*****
Tối hôm đó, sau buổi tiệc xã giao, Diệp Huy trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Tắm rửa xong xuôi, anh dừng lại trước cửa phòng Hứa Uyển, gõ cửa mấy cái rồi bước vào.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo. Người phụ nữ đang ngồi trên giường, đeo kính gọng vàng, trên đùi đặt chiếc máy tính bảng. Nghe tiếng cửa mở, cô tháo kính, đôi mắt hẹp dài sắc lạnh: "Có việc gì sao?"
Người đàn ông đỏ bừng mặt vì men say, trên người mặc bộ đồ ngủ, tiến đến bên giường, giọng nói đầy ám muội.
"Tối nay mình ngủ chung nhé." Vừa nói anh vừa nghiêng người, ánh mắt si mê áp sát đôi môi đỏ mọng của cô.
Hứa Uyển hơi nghiêng đầu tránh đi: "Anh say rồi, về phòng đi."
Diệp Huy cụp mắt, che giấu ánh mắt lạnh lẽo, một tay kéo chăn lên, vẫn giả vờ say xỉn: "Cho anh đi... Vợ yêu... sẽ sướиɠ lắm..."
Người đàn ông giả vờ như không nghe thấy lời cô nói, bò lên giường, đè lên người cô, hai tay giữ chặt cổ tay cô, hạ thân liên tục cọ xát. dươиɠ ѵậŧ căng cứng, dù cách lớp quần vẫn khiến anh sung sướиɠ đến mức rên thành tiếng.
Trong cơn mê loạn, ánh mắt anh vô tình lướt qua chiếc gương trang điểm bên cạnh. Trong gương phản chiếu cánh cửa phòng đang khép hờ, một bóng người đứng lặng ở khe cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Diệp Huy sợ đến mức lập tức mềm nhũn, buông Hứa Uyển ra.
"A! Diệp... Diệp Hi đang nhìn trộm!" Anh ngồi bật dậy, chỉ tay về phía cửa. Nhưng khi nhìn lại, bóng người kia đã biến mất.
Hứa Uyển xoa cổ tay bị bóp đau, nhíu mày đuổi khéo: "Ai nhìn trộm chứ? Anh say quá rồi, mau về phòng nghỉ đi."
*****
Diệp Huy giận dữ bước xuống tầng một, đi đến cửa phòng Diệp Hi.
Dù tối nay anh uống không ít rượu, cũng giả vờ say để tiện hành sự, nhưng thật ra đầu óc vẫn tỉnh táo. Anh chắc chắn vừa rồi không phải là ảo giác.
Anh đẩy cửa bước vào, thấy cậu bé mặc đồ ngủ đang ngồi lặng im trên mép giường, tay ôm chặt món đồ chơi, mắt nhìn anh trân trân.
"Diệp Hi, ai dạy con nhìn trộm người khác? Không biết đó là bất lịch sự sao?"
"Con không nhìn trộm. Cửa mở, con chỉ vô tình nhìn thấy thôi." Giọng Diệp Hi điềm tĩnh.
Cách trả lời cứng rắn của cậu bé khiến Diệp Huy tức giận, nhưng anh không muốn đôi co với một đứa trẻ về chủ đề khó mở miệng này: "Đủ rồi! Ta mặc kệ con thấy cái gì, quên ngay đi! Ta cấm con lên tầng hai vào ban đêm!"
"Muốn con quên cái gì?" Diệp Hi nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút châm chọc: "Chuyện người muốn đ*t mẹ nhưng mẹ không cho?"
"Con... con nói cái gì?"
"Người muốn đ*t..."
"Im miệng!" Diệp Huy cảm thấy đêm nay thật xui xẻo, mọi chuyện đều bất thường, ngay cả đứa trẻ cũng trở nên kỳ quái.
"Ta cấm con nói từ đó!"
Nói rồi anh đóng sầm cửa bỏ đi, không nghe thấy giọng non nớt nhưng lạnh băng của cậu bé vang lên sau cánh cửa: "Đồ rác rưởi."
*****
Sáng hôm sau, Diệp Huy với dạng vẻ mệt mỏi đi xuống bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe đi làm, nhưng vừa đến nơi đã phát hiện chiếc xe của mình hơi nghiêng sang một bên.
Anh cúi xuống kiểm tra thì thấy lốp sau có một vết rách dài, rõ ràng là bị ai đó cố ý dùng dao rạch. Diệp Huy tức đến nghẹn thở, trong lòng lửa giận bốc lên.
Nén cục tức, anh đành bắt taxi đi làm trước, trong lòng thầm thề, tan làm về nhất định phải dạy cho thằng nhóc thúi kia một trận nên thân!
Tan làm về nhà, mặt mày Diệp Huy âm trầm bước vào nhà. Vừa vào cửa, đã thấy Hứa Uyển đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. Anh đổi dép rồi ngồi xuống cạnh cô, nói: "Xe của anh sáng nay bị Diệp Hi phá rồi! Chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nó, đầu óc nó thật sự có vấn đề!"
Hứa Uyển ngước mắt, giọng điệu hờ hững: "Anh nhìn thấy con làm sao?"
"Không... Nhưng chắc chắn là nó!" Diệp Huy bị hỏi khó, nhưng vẫn quả quyết.
"Hôm qua nó cãi nhau với anh, hôm nay xe anh hỏng. Không phải nó thì ai?"
Hứa Uyển lắc đầu: "Không có chứng cứ mà đã kết tội con, Diệp Hi mà biết sẽ buồn đấy."
Diệp Huy còn đang định cãi lại thì bỗng thấy bóng dáng nhỏ gầy đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh. Ánh mắt ấy khiến anh sởn tóc gáy, lập tức quên luôn lời mình định nói.
Hứa Uyển thấy anh im lặng, cũng nhìn theo ra cửa. Diệp Hi vừa bắt gặp ánh mắt mẹ nuôi, khuôn mặt lập tức trở nên tủi thân, đôi mắt ngân ngấn nước, rồi những giọt nước mắt lớn lăn dài xuống má.
"Cha... Cha ơi... Không phải con..."
"Đừng có ở đó mà giả vờ đáng thương! Hôm qua mày đâu phải bộ dáng này!" Diệp Huy bị dáng vẻ lật mặt của cậu bé làm cho bực bội, bắt đầu thấy hối hận vì đã nhận nuôi nó.
"Con... con xin lỗi... Không phải con... Hu hu…"
Diệp Hi vừa khóc vừa chạy tới, níu chặt tay áo anh, van nài sự tha thứ. Diệp Huy bỗng dưng cảm thấy mình giống như kẻ xấu, bực bội vung tay hất cậu bé ra.
Rõ ràng không dùng nhiều sức, thế mà cậu nhóc lại kêu lên thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất, kéo theo bình hoa pha lê trên bàn rơi vỡ tan tành. Cậu bé nằm chật vật trên nền nhà, cánh tay non nớt bị mảnh vỡ cứa một đường dài, máu tuôn không ngừng.
"Đủ rồi!" Hứa Uyển vội vàng chạy tới, đỡ lấy Diệp Hi đang hoảng loạn, dìu cậu ngồi lên sofa rồi lấy hộp thuốc xử lý vết thương.
"Diệp Huy, anh quá đáng rồi đấy!" Giọng nói cô lạnh băng.
Diệp Huy nhìn cảnh tượng trước mắt mà luống cuống tay chân, vội tìm cớ chạy ra ngoài, để lại Hứa Uyển băng bó vết thương cho cậu bé.
Thật ra trong lòng Hứa Uyển lúc này cũng muốn điên cuồng hò hét. Cô không ngờ mình lại cầm kịch bản nam chính truyện ngôn tình cẩu huyết. Diệp Huy rõ ràng chuẩn hình tượng nữ chính ngốc bạch ngọt. Còn mục tiêu công lược Diệp Hi thì chuẩn kiểu nữ phụ trà xanh độc ác!
Kỳ thật Diệp Hi chỉ cần làm bé ngoan xinh đẹp, biết ngoan ngoãn nghe lời là đã đủ khiến cô tăng hảo cảm rồi. Không hiểu sao cậu bé cứ thích tự thêm đất diễn, khiến cô mỗi lần phối hợp diễn với cậu đều muốn độn thổ vì ngượng.
Vì nhiệm vụ công lược, Hứa Uyển cảm thấy mình đã hy sinh quá nhiều.
Băng bó xong vết thương, Hứa Uyển dặn dò: "Mấy hôm tới không được để vết thương dính nước. Con tắm rửa nhớ cẩn thận."
"Nhưng... mẹ ơi... con còn một tay sao tắm được?" Diệp Hi tỏ vẻ khó xử.
"Mẹ... có thể giúp con tắm không?"
"Được."
Tác giả có lời muốn nói: "Hehehe... chuẩn bị cho phòng tắm play đi nào~"