Già La Phật nhụy là linh thực cấp 5, nó cực kỳ giống một gốc đa khổng lồ, chẳng qua vô số rễ phụ hoặc thô hoặc mảnh của gốc cây Già La này lại giống như tơ lụa mềm mại theo gió đong đưa, cũng không cắm rễ ở dưới mặt đất.
Mà thần kỳ là đóa hoa Già La Phật nhụy lại nở rộ trên thân cây lớn này.
Trên đường đi những tu sĩ gặp phải trông thấy hai người Lâm Tịch cũng đều cảnh giác nhìn một chút, sau đó né tránh từ xa, không chịu tới gần.
Hầu hết tu sĩ tới đây đều là như vậy, giữa hai bên duy trì một khoảng cách an toàn, ai cũng sẽ không cách ai quá gần.
Sỡ dĩ đóa hoa cây Già La được xưng là Phật nhụy, nghe nói là bởi vì cây này chán ghét người khác đánh nhau, mọi người cho rằng đây là một gốc cây có Phật tính, lại thêm nở ra đóa hoa cực kỳ giống một đầu Kim Sí điểu vỗ cánh muốn bay, cho nên đặt tên là Già La Phật nhụy.
Lúc Lâm Tịch trông thấy tư liệu giới thiệu cây này liền cảm thấy buồn cười, một gốc cây yêu quý hòa bình, còn nở ra đóa hoa như Kim Sí điểu, chắc hẳn cái gọi là Già La hẳn là Garuda đi.
Có vài linh thực khi đạt đến cấp 4 đã bắt đầu có một số yêu thú muốn làm của riêng canh giữ ở phụ cận.
Cũng không biết gần cây Già La này có hung cầm mãnh thú nào không, càng không biết cây Già La yêu quý hòa bình này chỉ nhằm vào tu sĩ nhân loại, hay là toàn bộ sinh linh.
Tối thiểu còn hơn ba dặm đường, Lâm Tịch đã trông thấy cây to này.
Quả thật là một gốc cây khổng lồ!
Cây này phạm vi bao phủ khoảng mười mẫu đất, tán cây xanh biêng biếc quả thực là che khuất bầu trời.
Lâm Tịch tính toán phải hơn hai mươi người mới có thể ôm toàn bộ thân cây.
Trên cành cây nở đầy đóa hoa to ánh vàng rực rỡ. Già La Phật nhụy chỉ có hai cánh hoa, tựa như bàn tay xòe ra, nâng nhụy hoa hệt như nâng băng tinh, cực kỳ xinh đẹp.
Không biết có phải là tác dụng tư tưởng hay không, một trận gió thổi tới, Lâm Tịch chỉ cảm thấy cơn gió kia cũng mang theo hàn ý trên nhụy hoa, cảm giác lạnh vù vù.
Không có một ngọn cỏ gần và dưới tàng cây Già La, cũng không có dấu vết tồn tại của chim tước cùng động vật cỡ nhỏ.
Có thể nói, cây to này trông tràn đầy sức sống, mà gần gốc cây lại là âm u đầy tử khí.
Lâm Tịch đã đi rất nhiều nơi, gốc cây kỳ quái như vậy, vẫn là bình sinh ít thấy.
Lăng Triệu lộ vẻ mặt cổ quái: "Không biết vì cái gì, kề bên này giống như là bị bố trí pháp trận cấm bay, không có cách nào khống chế pháp bảo phi hành."
Lâm Tịch đưa mắt quan sát, quả nhiên những tu sĩ khác cũng đều nhao nhao thu hồi pháp bảo phi hành cùng linh sủng.
Tựa như đã tiến vào khu vực không có một ngọn cỏ kia, thì không thể sử dụng pháp bảo phi hành.
Trong mắt Lăng Triệu lộ vẻ sắc bén, nhìn về phía cổ thụ tràn đầy sức sống trước mặt: "Thú vị thật, thú vị thật!"
Đã có vài tu sĩ tới gần gốc cây to này trước bọn họ, mùi hương đóa hoa Già La Phật nhụy như lan lại tựa như xạ, nhưng lại mang theo từng tia từng tia lạnh lẽo, hiện tại Lâm Tịch đã có thể xác định cỗ lạnh lẽo kia thật sự đến từ gốc cổ thụ này, mà cũng không phải là ảo giác của mình.
Bởi vì gốc cây này yêu quý hòa bình, không cho phép các tu sĩ đấu pháp với nhau, cho nên mọi người cách xa nhau một chút là đủ.
Dù sao những đóa hoa kia cũng không thể mang ra ngoài, chỉ cần ăn đủ hai đóa nhụy hoa, thì có thể an tâm chờ đợi linh sủng tiêu hóa hầu như không còn sau đó tự mở ra linh trí.
Mà nơi này hiện tại cũng chỉ có mười mấy tu sĩ, mang linh sủng có hạn, cũng đủ cho bọn chúng ăn.
Lâm Tịch cũng thả Thất Thải hồng điệp và Thác ra, để bọn chúng tự mình đi ăn.
Lăng Triệu cũng không có linh sủng, một đường chiến đấu đến đây, cuối cùng Lâm Tịch cũng biết, con hàng này hóa ra là một khôi lỗi sư.
Giúp đỡ chiến đấu với Vệ Thanh Mai bọn họ kỳ thật đều là con rối do hắn luyện chế, mặc dù nhìn không khác gì người sống, nhưng động tác cũng có chút cứng ngắc.
Đây chắc là nơi duy nhất sinh trưởng linh thực cấp 5 trở lên mà các tu sĩ lại có thể hòa bình ở chung.
Lâm Tịch cùng Lăng Triệu đứng sóng vai, vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.
"Phụt" một tiếng vang nhỏ, một đầu cá nóc Địa Hỏa cấp 3 đột nhiên từ trên cành cây cắm xuống đất.
Chủ nhân của nó hoảng hốt vội vàng đưa tay ra đón, một sợi rễ bên cạnh tựa như mãng xà linh hoạt cuốn con cá nóc Địa Hỏa kia một cái, kéo về phía thân cây.
Chủ nhân cá cóc không hề nghĩ ngợi, muốn tế ra pháp bảo chặt đứt rễ phụ kia đoạt lại linh thú của mình.
Lúc này không ngừng có tiếng "Phụt phụt" vang lên, Lâm Tịch không rảnh quan tâm chuyện khác, vội chạy tới gần xem hai nhóc con nhà mình.
Lăng Triệu cũng theo sát đằng sau nàng.
Toàn bộ cây Già La là một mảnh hỗn loạn.
Lăng Triệu đột nhiên trầm giọng nói: "Không thích hợp, nơi này không thể sử dụng pháp lực."
Quả nhiên, cả cái cây dường như đang sống lại, những sợi rễ mọc rậm rạp kia hệt như xúc tu hải quái lại giống từng con rắn dài linh động, không ngừng cuốn tu sĩ gần đó cùng linh sủng trên cành cây lại, ném vào cái miệng mở rộng đột nhiên toét ra trên thân cây, mà các tu sĩ lại phí công giãy dụa, bất lực.
Đây chính là có Phật tính?
Lâm Tịch đã không còn hơi sức phàn nàn.
Nàng trông thấy Thác linh hoạt tránh thoát một đầu rễ phụ quấn quanh nó, còn Thất Thải hồng điệp bên cạnh thì không có may mắn như vậy, trực tiếp bị cuốn lại chuẩn bị ném vào cái miệng rộng kia.
Đậu má!
Lâm Tịch phi thân mà lên, cây già này đã không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, toàn bộ vỏ cây nứt nẻ đến khe rãnh tung hoành, vết thương chồng chất, Lâm Tịch rất dễ dàng tìm được điểm dùng lực.
Nàng nhảy lên vài cái rồi bay ra ngoài thật xa, lại mượn lực dùng chiêu diều hâu xoay người tránh thoát một đầu rễ phụ tập kích, nhanh chóng tới gần con hồ điệp còn đang giãy dụa kia.
Thần thức của Lâm Tịch cũng như trâu đất xuống biển, không thể mở túi nạp bảo được, chẳng qua đồ vật bên trong không gian vẫn có thể sử dụng.
Linh quang chợt hiện << Đoạt Hồn chi tức >> xuất hiện trong tay, Lâm Tịch không chút do dự chém về phía sợi rễ đang quấn lấy Thất Thải hồng điệp.
Cũng may, bảo bối của Kỵ Sĩ Không Đầu này mặc dù đặc biệt tổn thương linh hồn, nhưng công kích vật lý cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.
Sợi rễ như xúc tu kia ứng thanh mà đứt, chỗ bị đứt không ngừng co rút run rẩy, dường như cực kỳ đau nhức.
Cũng tương tự túi nạp bảo, túi linh thú cũng mở không ra.
Thất Thải hồng điệp đành phải co quắp dùng sáu bắp chân dị thường nhỏ gầy ôm chặt lấy cánh tay Lâm Tịch.
Nếu tu sĩ không thể sử dụng pháp lực, đó chính là một đám yếu gà.
Rễ phụ tụ lại càng ngày càng nhiều, hệt như từng đầu linh xà màu nâu uốn lượn không ngừng cuốn về hướng Lâm Tịch.
Giờ phút này, rễ phụ đánh úp về phía nàng càng ngày càng nhiều, Lâm Tịch không cần nhìn cũng có thể biết, những tu sĩ kia cùng linh sủng của bọn hắn gần như đều bị gốc cây ăn thịt người này bắt giữ.
Thậm chí Lăng Triệu cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị ba sợi rễ của cây già kéo về hướng miệng rộng.
Mặc dù Lâm Tịch luyện Tôi Thể thuật đến cấp 3, nhưng dù sao song quyền khó địch bốn chân, lại thêm công kích vật lý của << Đoạt Hồn chi tức >> còn kém rất rất xa << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> sắc bén vô song, nàng cũng đỡ trái hở phải, mắt cá chân đã bị hai đầu rễ phụ quấn lấy, treo ngược kéo về hướng miệng lớn dữ tợn kia.
Haizz!
Lâm Tịch có chút phiền muộn, lúc trước bởi vì biết là vị diện tu tiên, cho nên mới mang theo thanh << Đoạt Hồn chi tức >> này.
Lựa chọn sai lầm, nếu mang vào là << Thiên Cơ Chiếu Ảnh >> thì tốt rồi.
Dáng vẻ Lâm Tịch rất giống chuẩn bị đi nhảy cầu, nàng không có cách nào chặt đứt rễ phụ trên chân mình, thở dài, << Đoạt Hồn chi tức >> liên tục bay múa, chỉ chốc lát liền chặt đứt rễ phụ trên người Lăng Triệu.
Lâm Tịch nhanh chóng nói: "Nghĩ cách lấy được linh dược ta cần, nếu ta còn sống, ngươi khó xử ta có thể giúp ngươi!"
Sau đó, nàng gần như đem khí lực toàn thân đều dùng trên cánh tay trống còn lại, đem Lăng Triệu ném văng ra ngoài.
Cùng lúc đó, rễ phụ quấn quanh mắt cá chân Lâm Tịch cũng kéo nàng ném vào trong miệng gốc cây yêu này.
Trước mắt Lâm Tịch bỗng nhiên tối đen, nàng chỉ có thể ôm chặt thân thể lông xù của Thác đang tựa sát nàng, cảm giác chính mình đang nhanh chóng hạ xuống!