Lâm Tịch biết, với bản tính dối trá của Vệ Thương Khung, giờ phút này chắc chắn ông ta đang ở trong tông môn biểu diễn khắp nơi, để chứng minh chính mình không hề liên quan tới thảm án sắp phát sinh này.
Kết cục sau cùng là mấy Đại trưởng lão và cung phụng của Thiên Tinh môn đi cùng Vệ Húc ra ngoài hái thuốc vì bảo hộ bảo bối này mà bất hạnh lâm nạn cùng lúc.
Môn chủ Vệ Thương Khung nghe tin này cũng đứt từng khúc ruột.
Tông môn bỗng nhiên mất đi trụ cột, tình cảm bằng hữu kết giao nhiều năm, Vệ Thương Khung quả thực đau thấu tim, không chịu nổi đau xót sắp buông tay nhân gian, sau đó trước khi chết ông ta sẽ tuyên bố trước công chúng, đem vị trí môn chủ truyền cho Thiên Tôn tương lai, chín mươi chín Thiên đạo mạch Vệ Húc.
Thuận lý thành chương đến cỡ nào, quả thực so với bên trong cốt truyện còn hoàn mỹ hơn, dù sao bây giờ Vệ Húc chấp chưởng tông môn, đó là điều mà tất cả mọi người đều hi vọng.
Trên thực tế, vẫn mẹ nó là chính ông ta.
Mặc dù bị âm, nhưng Lâm Tịch cảm thấy như vậy rất tốt, xuôi gió xuôi nước đã quen, luôn có người đánh đòn cảnh cáo miễn cho nàng bởi vì liên tục đạt được cực kỳ hoàn mỹ và hoàn mỹ mà đánh mất bản thân.
"Chắc hẳn ngươi cũng biết là ai làm việc này đi, không sai, chính là Vệ Thương Khung phụ thân thân ái của chúng ta." Người đến là tiểu nhi tử của Vệ Thương Khung, Vệ Lan người không có cảm giác tồn tại nhất trong tất cả những người con của Vệ Thương Khung.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tịch, Vệ Lan tùy tiện cười ha hả: "Không ngờ sẽ là ta đi! Các ngươi quả thật sẽ không nghĩ tới, a, ha ha! Các ngươi làm sao có thể nghĩ đến sẽ là ta cơ chứ?"
Hắn đến bên cạnh Lâm Tịch trực tiếp ngồi trên đám cỏ ở gần đó, trên mặt mang theo bi phẫn khó hiểu nhưng lại có vẻ đắc chí vừa lòng của người thắng.
Đám người Hoắc Trường Thanh có thể nghe thấy rõ ràng mỗi một chữ hắn nói, thế nhưng lại không nhấc nổi một tia khí lực, chỉ có thể mềm nhũn hoặc nằm sấp hoặc nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt giận trừng như muốn phun ra lửa.
Vài cung phụng trong tông môn ngày thường có mối quan hệ không mấy thân thiết với Vệ Thương Khung cũng hiện thân.
Hoắc Trường Thanh ngửa đầu nhìn mấy huynh đệ ngày thường cùng chính mình không được tính là cởi mở nhưng cũng không kém bao nhiêu, trong đó thế mà còn có người chính mình đã từng liều mạng trọng thương cứu giúp, tức giận đến bờ môi đều run rẩy.
Một cung phụng miễn cưỡng giơ ngón tay run rẩy chỉ về hướng Vệ Lan, bị hắn duỗi chân, hung hăng dẫm một cái sau đó dùng lực nghiền ép.
Vệ Lan hưởng thụ nhìn biểu cảm kinh ngạc lẫn phẫn uất trên mặt mỗi người, cảm thấy nhân sinh chưa từng được thoải mái đến thế.
Hắn nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là đứa bé có thiên phú nhất trong đám con cái trong nhà.
Thế nhưng, phía trên có một tên tạp chủng xuất thân không rõ lại được sủng ái nhất trở thành Đại ca, mà mẫu thân mình lại sinh cho hắn một người ca ca.
Từ nhỏ, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào hai người kia, dù hắn liều chết cố gắng xông ra sáu mươi chín đầu linh mạch giống như phụ thân, cũng vẫn như cũ là người tầm thường nhất trong nhà.
Ngay cả Vệ Thanh Mai đồ ngốc không có đầu óc kia cũng bởi vì trong nhà chỉ có một nữ nhi là nàng mà được cưng như châu như bảo.
"Ở trong lòng các ngươi, chỉ sợ ta chính là một người tàng hình đi? Ngươi bị chửi phế vật rất khó chịu sao? Nhưng ngươi có biết không, ta cũng là nhi tử môn chủ, cho dù là tiếng phế vật cũng không ai nguyện ý mắng ta một câu. Những nữ nhân đê điện trong tông môn kia trông thấy ngươi liền vây lên giống như ruồi bọ, nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta một chút, còn không phải bởi vì ngươi có rất nhiều linh thạch đan dược, đồ tốt tùy tiện cho. Mà ta thì sao? Ta thì sao?"
Vệ Lan đột nhiên vươn người đứng dậy, hung hăng đá một cái vào mặt một cung phụng: "Lão già, ngươi còn nhớ rõ không? Ta muốn học luyện đan, đi theo ngươi muốn cái lò nát này, con mẹ nó ngươi nói đây là trọng bảo của tông môn, đừng nói dùng, ngay cả nhìn cũng không cho ta nhìn một chút."
"Ta sống thế mà còn không bằng một đứa con hoang, như thể ta chỉ cần phụ trách ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, thế nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa? Ta cũng họ Vệ, ta cũng là nhi tử môn chủ!"
Cảm xúc hắn dồn nén nhiều năm, dường như muốn mặc sức phát tiết vào lúc này.
Lâm Tịch chỉ gặp Vệ Lan vài lần, hắn đối với Lâm Tịch không được tính là hữu hảo, nhưng cho tới bây giờ đối nàng vẫn chưa buông lời ác độc, duy trì nhàn nhạt xa cách, chẳng qua ánh mắt bình thản, không hề ngang tàng hống hách giống ca ca tỷ tỷ hắn.
Đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
Hoắc Trường Thanh giật giật ngón tay, Vệ Lan mỉm cười nhìn ông ta: "Đừng vùng vẫy, vô ích thôi. Trong vòng mười hai canh giờ, các ngươi những lão già này cũng sẽ là loại tình huống này, ha ha, ha ha ha! Thật giống một đám heo chờ làm thịt!"
"Phàm là các ngươi ngày thường đối bản thiếu môn chủ hơi tốt một chút, ngày hôm nay ta đều sẽ tha cho các ngươi một cái mạng chó. Không ngờ tới đúng không, không ngờ có một ngày sinh tử của các ngươi sẽ rơi vào trên tay của ta!"
Quả nhiên, im lặng không phải trở nên tồi tệ hơn, mà là im lặng trở nên biếи ŧɦái.
Trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, đi tới trước mặt cung phụng bị hắn đá trước đó: "Ta sẽ tiễn các ngươi lên đường!"
Lâm Tịch kinh hãi, đột nhiên cố sức tiếp lời khiêu khích: "Ngươi không dám gϊếŧ ta.. Vệ Thương Khung.. Sẽ không để cho ngươi gϊếŧ ta.."
"Ngậm miệng, ngươi tên tạp chủng này!" Vệ Lan xoay người tát vào mặt Lâm Tịch một bạt tai, xoay trường kiếm trong tay vỗ mặt Lâm Tịch.
Trong mắt hắn mang theo điên cuồng: "Đúng thế, phụ thân tốt của ta quả thật bảo ta đem ngươi về không được thiếu một cọng tóc gáy nào."
"Thế nhưng ta không định làm như thế, ta biết ông ta muốn nâng đỡ ngươi làm môn chủ, muốn dùng Huyết Cổ trĩ khống chế ngươi trong tay, thế nhưng ta mở sáu mươi chín mạch, ông ta cũng là sáu mươi chín, ông ta có thể làm môn chủ Thiên Tinh môn, dựa vào cái gì ta không thể?"
Tiểu tử này đùa thật!
Lần này Lâm Tịch thật sự chết lặng.
Đối phó Vệ Thương Khung nàng còn lưu lại một tay.
Lá mặt lá trái với Vệ Lan là muốn kéo dài chút thời gian nghĩ biện pháp cứu mấy người, nhất là Hoắc Trường Thanh. Không vì cái gì khác, chỉ dựa vào bọn họ vì chấn hưng tông môn mà có thể tận tâm tận lực bảo hộ cùng nâng đỡ Lâm Tịch, Lâm Tịch cũng không thể nhìn bọn họ chết trước mặt mình.
Hai người rơi xuống Trần Hà không cần phải nói, bốn người còn lại cho dù trúng độc té lăn trên đất, cũng cố hết sức khống chế thân thể của mình, không hẹn mà cùng đem Lâm Tịch bảo bối này vây vào giữa.
Lâm Tịch rõ ràng dụng ý của bọn hắn.
Cho dù cái gì cũng không làm được, ngộ nhỡ yêu thú đến, còn có thể để chúng ăn chính mình trước, tranh thủ cho Lâm Tịch một cơ hội sống sót.
Lâm Tịch biết, mặc kệ là ai đến, chắc chắc đều là tâm phúc của Vệ Thương Khung, mà Vệ Thương Khung tuyệt đối sẽ không cho phép có người tổn thương đến Vệ Húc.
Bởi vì chỉ cần bình an trở lại tông môn, Vệ Thương Khung chính là Vệ Húc, Vệ Húc chính là Vệ Thương Khung.
Không bằng nàng dùng an nguy của mình uy hϊếp những người kia tạm thời bỏ qua mấy người này.
Chỉ cần trở về tông môn mọi chuyện đều dễ làm.
Hiển nhiên Vệ Lan cũng không biết dự định thật sự của Vệ Thương Khung.
Nếu Vệ Lan thật sự gϊếŧ mình, e là cho dù là thân nhi tử, Vệ Thương Khung cũng sẽ gϊếŧ hắn đi.
Một người âm hiểm xảo trá, sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ người nào.
Lâm Tịch không khỏi âm thầm kêu khổ, ngươi nha không nói thật với nhi tử ngươi, kết quả bị hố chính là ngươi, chịu tội chính là lão tử!
Vệ Lan đứng dậy, trường kiếm chỉ vào Lâm Tịch: "Chắc hẳn ngươi rất căm hận ta, không ngại nói cho ngươi biết, mỗi lần hai tên ngốc Vệ Thanh Mai cùng Vệ Cán làm khó dễ ngươi, hầu như đều do ta xúi giục, bao gồm lần đi U Minh hải này."
"Ban đầu cho là ngươi sẽ chết ở trong đó, không nghĩ tới mạng ngươi cứng như vậy, chẳng những trở về, lại còn xông ra chín mươi chín mạch, ông trời đúng là mắt mù! Vì cái gì xông ra chín mươi chín mạch không phải Vệ Lan ta!"
"Chẳng qua bây giờ cũng tốt, Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai chọc phụ thân chán ghét mà vứt bỏ bọn họ, đã triệt để trở mặt. Cho nên coi như ta gϊếŧ chết ngươi, phụ thân tuyệt đối sẽ không trách ta, dù sao ông ta cũng chỉ có một nhi tử là ta. Hiện tại, ngươi có thể an tâm chết rồi."
Vệ Lan liếc mắt ra hiệu cho mấy người khác, đồng thời vung trường kiếm trong tay định chém xuống.
"Chờ một chút!"
Lâm Tịch đột nhiên mở miệng: "Ta có một câu quan trọng phải nói cho ngươi."
"Người sắp chết, lời nói cũng thiện, nói đi, nói không chừng bản thiếu môn chủ tâm tình tốt, thỏa mãn di nguyện của ngươi thì sao?"
Vệ Lan như mèo vờn chuột trêu đùa Lâm Tịch, cảm thấy chính mình thật sự là cực kỳ đắc ý, sợ rằng tương lai hắn leo lên vị trí môn chủ cũng chưa chắc khuây khỏa hơn giờ khắc này.
Kế tiếp hắn nhìn thấy vua sói bạc Khiếu Nguyệt cao cỡ nửa người đột nhiên xuất hiện trước mặt, lộ ra răng nanh sắc nhọn, sau đó há miệng điên cuồng gào thét!