Xuyên Nhanh: Nữ Pháo Hôi Khác Biệt Tu Tiên

Chương 877 - Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 27

Trước Sau

break
"Ngươi cũng không phải nhi tử Vệ Thương Khung." Lăng Triệu không có dây dưa dài dòng, dứt khoát trả lời.

Quả nhiên!

Lâm Tịch đã có chuẩn bị tâm lý, bởi vậy cũng không quá kinh ngạc.

Về phần Lăng Triệu hỏi nàng, Lâm Tịch hồi tưởng một chút vẻ mặt trước đó của Lăng Triệu, cũng gọn gàng dứt khoát: "Bởi vì cổ thuật loại vật này, ta có biết một hai."

Lâm Tịch phảng phất trông thấy ánh mắt Lăng Triệu bỗng nhiên sáng lên một chút.

Ngoài sáu người nằm xuống, còn có ba người đứng hẳn là người của Lăng Triệu, bọn họ không nói một lời, như tiêu thương đứng thẳng, ánh mắt Lâm Tịch lướt qua ba người kia, sau đó bình tĩnh nhìn Lăng Triệu.

"Không biết kế tiếp Lăng huynh có tính toán gì?" Lâm Tịch hỏi.

Lăng Triệu nhướng mày và nở một nụ cười xán lạn đáp lại nàng: "Đương nhiên là phụng mệnh bảo hộ ngươi rồi!"

Lâm Tịch gật đầu mỉm cười: "Cực kỳ vinh hạnh."

"Như vậy Húc đệ tính xử lý những người này như thế nào?" Lăng Triệu hỏi.

"Ngươi muốn.. Giao cho ta xử lý sao?"

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lăng Triệu, Lâm Tịch ngoài cười nhưng trong không cười đi tới trước mặt Vệ Thanh Mai: "Hai vị dù sao cũng là con của phụ thân ta, vẫn nên tự đem túi nạp bảo giao ra đi, để ta động thủ khó tránh khỏi có chút không tôn trọng."

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nếu như không phải có Lăng Triệu vị cao thủ này giúp ngươi, còn không biết là ai bị trói đây!

Vệ Thanh Mai quả thật giận điên rồi, ngươi bảo vệ sĩ của mình trói ta là tôn trọng hả?

Lại nói, ai là con của phụ thân ngươi, ai biết ngươi là con hoang ở đâu xuất hiện ở trong nhà của chúng ta hết ăn lại uống nhiều năm như vậy?

Nhưng hiện tại người là dao thớt ta là thịt cá, ngoại trừ ngoan ngoãn làm theo thì không còn cách nào khác, dưới loại tình huống này nàng sẽ không ngu xuẩn kêu gào cái gì mà "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" loại hình buộc người ta gϊếŧ người diệt khẩu đâu.

Trái tim treo cao của Vệ Cán ngược lại triệt để để xuống.

Chỉ cần tên tiểu tạp chủng này không dám gϊếŧ bọn họ, vậy thì dễ làm.

Đợi đến khi trở về tông môn đem chuyện Vệ Húc có khả năng không phải là con cái Vệ gia nói với phụ thân, xem tên tiểu tạp chủng này còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không?



Hắn nhìn thoáng qua Lăng Triệu theo sát bên người tiểu tạp chủng, ừm, đến lúc đó mình mới là Đại thiếu môn chủ danh xứng với thực của Thiên Tinh môn, người này hắn nhất định sẽ đòi phụ thân cho đi theo chính mình.

Hắn cũng không ghi hận Lăng Triệu làm hỏng chuyện tốt của mình, dù sao chỉ cần có thể sống trở về tông môn, Vệ Húc tên Đại thiếu môn chủ giả mạo này sẽ trở thành lịch sử.

Mà người có tư chất trác tuyệt lại trung tâm giống như Lăng Triệu, mới là người hắn cần nhất lúc này.

Lăng Triệu tuỳ tiện liền xóa thần thức của hai người trên túi nạp bảo, Lâm Tịch đem hai túi nạp bảo lật đến tận đáy, ánh mắt Lăng Triệu cũng nhìn theo tìm kiếm.

Chốc lát sau, Lâm Tịch tìm được một cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một con trùng màu xanh như con tằm nhỏ bằng ngón tay.

Lăng Triệu đưa tay chụp chiếc hộp đó.

Lâm Tịch cúi đầu che giấu ý cười thoáng qua khóe miệng, đưa tay cầm một thứ đen sì không phải vàng không phải ngọc như là la bàn, cuối cùng tìm được thứ mình muốn.

Nàng đối với mấy pháp bảo cảnh giới linh tuyền, thanh khê cũng không cảm thấy hứng thú, Vệ Thương Khung cho nàng hầu như đều là pháp bảo cực phẩm ở giai đoạn này.

Nàng muốn tìm chính là pháp bảo có thể truyền tống đến nơi nào đó mà không bị tùy tiện đánh tan này.

Ngẫm lại lần nhiệm vụ tận thế kia liền đau tim, người khác đều cùng một chỗ, chỉ có nàng bị đưa tới trận doanh của địch, có vật này, sẽ không cần lo lắng cô đơn một mình nữa.

Trông thấy Lâm Tịch muốn đem món pháp bảo này chiếm làm của riêng, trong lòng Vệ Thanh Mai khẩn trương: "Cái này ngươi không thể lấy đi, đây là nương ta tạm thời cho ta mượn."

Lâm Tịch vỗ vỗ khuôn mặt nàng, phát ra tiếng "Bốp bốp" thanh thúy: "Muội muội thân ái của ta, ngươi phải nhìn rõ tình thế, ngươi vốn là muốn mạng của ta, hiện tại ta chỉ là muốn hai món pháp bảo của ngươi mà thôi. Chẳng lẽ mạng của các ngươi còn không đáng tiền bằng hai món đồ chơi này?"

Vệ Thanh Mai nghiêng đầu muốn tránh, thình lình bị Lâm Tịch ném một viên thuốc vào trong miệng, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi cho ta ăn cái gì? Mau lấy ra cho ta, nếu không ta nhất định sẽ nói cho phụ thân, ngươi không phải nhi tử của hắn!"

Lâm Tịch tiếp tục cười đùa tí tửng: "Ta thật sự lo lắng cho chỉ số thông minh của ngươi đấy muội muội, cũng đã chuẩn bị thả các ngươi đi, tất nhiên sẽ không sợ ngươi trở về nói chuyện này."

Xích lại gần mặt Vệ Thanh Mai, Lâm Tịch đột nhiên thâm trầm nói: "Chuyện này chẳng những phải nói, còn phải làm lớn chuyện, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Lâm Tịch vừa thốt ra lời kia, chẳng những Vệ Thanh Mai sửng sốt, Vệ Cán cũng là ngẩn ngơ.

Vệ Húc có phải bị tin tức "Chính mình không phải nhi tử phụ thân" này dọa cho choáng váng hay không?

Chỉ có Lăng Triệu như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Tịch tiếp tục biểu diễn, chỉ sợ kế hoạch của Vệ Thương Khung phải bồi thường phu nhân lại tổn binh, nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ bị hắn lấy được kia, vậy hắn phải làm gì đây?



Lại ném một viên thuốc vào trong miệng Vệ Cán, Lâm Tịch nhìn sắc mặt hai huynh muội đều trở nên vô cùng không tốt: "Các ngươi giở trò gì trên ngôn khế của ta, bên trong viên thuốc kia chính là thứ đó, chẳng qua các ngươi yên tâm, toa thuốc kia của ông ngoại ngươi, giải không được cổ của ta, không tin các ngươi có thể thử xem. Chẳng qua mạo muội giải cổ sẽ có kết cục gì chắc hẳn không cần ta nói các ngươi cũng có thể rõ ràng."

"Chuyện ta muốn các ngươi làm rất đơn giản, Văn gia có đan phương << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >>, cầm cái này đến đổi hai cái mạng của các ngươi, chuyện này nếu để cho bất kỳ kẻ nào biết, các ngươi nhất định phải chết. Mặt khác chuyện liên quan tới thân thế của ta, nhất định phải làm lớn chuyện, huyên náo càng lớn càng tốt, nhớ kỹ, ta không phải đang nói đùa."

Lâm Tịch nhếch môi, cười đến vô cùng muốn ăn đòn.

Khi Lăng Triệu nghe thấy << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >>, hai hàng lông mày nhướng lên, xem ra những gì hắn biết, đoán chừng so với chính mình còn nhiều hơn.

Bởi vì trận đánh cược giữa Vệ Húc và Vệ Thanh Mai tại ba tháng trước đó, hắn cái gì cũng không cần, chỉ cần linh thạch cùng đan phương, mà << Đạo Nhất Bổ Thiên đan >> vừa khéo là đan dược cấp bảy, từ lúc đó, chỉ sợ Vệ Húc cũng đã biết tình trạng thân thể của mình rồi.

Bốn đệ tử tinh anh nội môn là bị huynh muội Vệ gia đạp tỉnh.

Linh thảo kiếm được trước đó cùng với tất cả linh thạch trung phẩm trở lên của bọn họ đều bị Vệ Húc tên tạp chủng kia vơ vét đi.

Đám đệ tử nội môn cảnh giới thanh khê kia trông thấy pháp bảo, phù lục cùng đan dược của mình đều còn, thực sự rất bất ngờ.

Bốn người đệ tử này cũng không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhìn qua huynh muội Vệ Cán còn đang lải nhải chửi mắng thì âm thầm bĩu môi, làm phe thắng lợi, người ta không có gϊếŧ người đoạt bảo ngược lại lưu lại hết thảy pháp bảo, không phải hẳn là cảm ơn sao?

Gϊếŧ người khẳng định là gϊếŧ không nổi, bọn họ quyết định tranh thủ thời gian kiếm thêm chút thảo dược để không uổng công đến hải nhãn một chuyến.

Kỳ thật Lâm Tịch đã nghĩ đến chuyện diệt cỏ tận gốc, tình huống bình thường đối với những người muốn gϊếŧ nàng, Lâm Tịch cũng sẽ không nương tay.

Chẳng qua giữ lại huynh muội Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai còn có tác dụng lớn, chỉ có thể bỏ qua bọn họ.

Bây giờ tìm được vệ sĩ, Lâm Tịch đã không cần cẩn thận để ý giống trước đó, trực tiếp chạy đến Tang Lâm nơi sinh trưởng Già La Phật nhụy.

Toàn bộ khu vực quỷ thành, bọn họ đều khống chế pháp khí bay từ từ, trên đường đi vẫn chưa gặp phải bất luận kẻ nào.

Thẳng đến tiến vào một khu vực vắng vẻ, hai người hợp tác xử lý một đầu yêu thú cấp 4 sau đó gặp một nhóm năm người đến đây nhặt nhạnh chỗ tốt, chẳng những muốn lấy đi toàn bộ vật liệu cùng yêu đan trên người yêu thú, còn muốn gϊếŧ người đoạt bảo.

Khác với lần đầu tiên Lâm Tịch tới, cũng khác hẳn lần bị Chu Tước đường cắt cử đi làm nhiệm vụ, lần này hai người đều không hẹn mà cùng sử xuất bản lĩnh thật sự, chẳng mấy chốc đã ném văng nhóm năm người nhặt nhạnh chỗ tốt.

Lăng Triệu vốn là bị phái đi vào bảo hộ Lâm Tịch, dù sao thảo dược cuối cùng cũng phải nộp lên, dứt khoát tất cả đều cho Lâm Tịch.

Lâm Tịch cũng có qua có lại, chính mình chỉ cầm chút phù lục, đan dược, còn lại đều cho Lăng Triệu.

Mắt thấy cách cây Già La Phật nhụy kia càng ngày càng gần, gặp phải người cũng càng ngày càng nhiều.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc