Gió xuyên qua những tảng đá cao lớn bị phong hóa kia, nghe bi thiết mà quỷ dị, như một vị phụ nhân khi thì khóc ròng khi thì kêu rên trong đêm khuya.
Có lẽ có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, giờ phút này sắp được công bố, Lâm Tịch không thể không tiếp tục tiến về đằng trước, đối mặt Lăng Triệu không biết đã lên cảnh giới thanh khê hậu kỳ bao lâu, nàng thật sự không dám buông thần thức của mình ra nghe nội dung nói chuyện của bọn hắn, chỉ có thể rút ngắn khoảng cách lại nhiều lần.
Lăng Triệu cũng không có kiên nhẫn trả lời vấn đề của bọn họ: "Các ngươi vẫn trả lời câu hỏi của ta trước đi."
"Huyết Cổ trĩ là mẫu thân ta phát hiện trong lúc thu dọn di vật của ngoại công ta sau khi người vũ hóa, bởi vì đây là thuật âm tà, vậy nên trước đó không lâu mẫu thân mới truyền cho ta cùng ca ca, đồng thời nhắc nhở hai người chúng ta không được phép truyền ra bên ngoài. Ngươi.. Làm sao lại biết được?"
Trong giọng nói Vệ Thanh Mai lộ ra một tia nghi hoặc, mặc dù là giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại nhỏ giọng lầm bầm: "Ngươi không có khả năng biết được! Rõ ràng mẫu thân đã nói, những người biết dùng thứ này đều chết hết rồi, chỉ có ta và ca ca biết, nhất định là ngươi học trộm từ tử trúc giản của mẫu thân ta, đúng không?"
"Ha ha!" Tiếng cười của Lăng Triệu băng lãnh mà mỉa mai, giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn: "Làm sao ta biết được, không cần phải nói cho ngươi nghe, vấn đề của ta là tại sao ngươi lại có Huyết Cổ trĩ của Vệ Húc?"
Có thể vì muội muội nhà mình luôn luôn mơ hồ không rõ, Vệ Cán tiếp lời: "Chúng ta cũng không có Huyết Cổ trĩ của Vệ Húc, chúng ta chỉ động một ít chân tay thông qua ngôn khế."
Lâm Tịch thầm giật mình, không đúng, tờ giấy khế ước kia nàng đã cẩn thận kiểm tra, rõ ràng là không có vấn đề.
"Hai bên lưu lại một nửa khế ước, như vậy chúng ta sẽ lấy được một giọt tinh huyết của Vệ Húc, một nửa còn lại là tinh huyết của Mai Mai, ở trong đó cất giấu một quả trứng Huyết Cổ trĩ."
Vệ Cán nói làm Lâm Tịch sởn tóc gáy, là nàng đã coi thường huynh muội Vệ gia, hóa ra không chỉ có nàng muốn cầm ngôn khế kia giở trò, người ta cũng có chuẩn bị mà đến.
Chẳng trách Vệ Thanh Mai "Từng quyền đượm tình" kích nàng như vậy, đồng thời còn lấy ra ngôn khế.
"Đó là một quả trứng trùng rất nhỏ, hơn nữa trạng thái lúc cùng tinh huyết nhỏ vào giấy khế ước là ngủ đông, cho dù ai cũng không thể phát hiện được. Bởi vì chúng ta.. Dù sao cũng là cùng một người phụ thân, sau khi Huyết Cổ trĩ bị máu tươi đánh thức sẽ tìm kiếm loại máu tương tự khi huyết dịch của Mai Mai khô cạn, Vệ Húc tất nhiên sẽ cất giữ giấy khế ước bên người, mà túi nạp bảo cùng túi linh thú thì không có cách nào ngăn chặn cổ trùng loại vật này, Huyết Cổ trĩ sẽ lập tức tiến vào thân thể Vệ Húc ẩn núp."
Vệ Cán nói bổ sung: "Vừa đến hải nhãn nơi này, chúng ta lập tức đốt cháy giấy khế ước kia.."
"Nhưng không nghĩ tới mẫu cổ trong tay các ngươi thế mà không có bất kỳ phản ứng gì?"
Giọng điệu Lăng Triệu vô cùng cổ quái: "Thế là các ngươi liền hoài nghi, Vệ Húc có khả năng không phải là con của phụ thân các ngươi, bởi vì Vệ Húc không có khả năng không mang nửa mảnh giấy khế ước kia ở trên người."
"Các ngươi làm như vậy tâm tư cũng coi như nhạy bén, một khi tìm được vị trí của hắn, sẽ trực tiếp diệt trừ hắn, có phải thế không?"
Hai huynh muội ngậm miệng không nói, xem như chấp nhận.
Lăng Triệu đột nhiên cất giọng nói: "Húc đệ, nên hỏi, ta đã hỏi giúp ngươi, có phải ngươi cũng nên ra sân rồi hay không?"
Vệ Cán, Vệ Thanh Mai nghe vậy kinh hãi, Húc đệ? Chẳng lẽ nơi này còn có những người khác mai phục?
Quả nhiên, một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới từ xa, thế mà thật sự là Vệ Húc!
Trong lòng Vệ Thanh Mai tràn đầy đắng chát.
Những biện pháp đối phó Vệ Húc này đều là thụ ý Đại ca, lúc trước sau khi buộc Vệ Húc cùng với nàng phát ngôn khế, Vệ Thanh Mai cho rằng lần này Vệ Húc chết chắc rồi.
Sau khi tiến vào U Minh hải nhãn, đích thật là truyền tống ngẫu nhiên từng người phân tán.
Thế nhưng trên người nàng mang theo một loại bí bảo truyền tống mẫu thân cho, nghe nói đó là thứ duy nhất trên toàn bộ U Minh hải, có thể khiến sáu người đứng chung một chỗ sẽ không phân tán.
Chỉ cần đi vào sau đó đốt cháy giọt tinh huyết kia của Vệ Húc, cổ mẫu chẳng những sẽ nhắc nhở phương vị đại khái của người trúng tử cổ, mà còn khiến Huyết Cổ trĩ khống chế người trúng cổ đi về phía bọn họ tụ hợp.
Đám người Vệ Thanh Mai vừa khéo truyền tống đến gần quỷ thành, tự nhiên cũng biết ở đây có ít người đến, là nơi tốt nhất để thần không biết quỷ không hay xử lí cái đinh trong mắt này.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch hoàn mỹ như vậy, chẳng qua là không ngờ tới, sau khi đốt cháy khế ước chẳng những mẫu cổ không có cung cấp ra vị trí của Vệ Húc, tử cổ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cuối cùng còn gặp phải Lăng Triệu con chó dữ này.
Bây giờ ngược lại là tâm tưởng sự thành, Vệ Húc thật sự đã được như nguyện đến đây.
Thế nhưng là..
Vệ Thanh Mai nhìn Phược Linh khóa trên người mình, mình và ca ca cùng với người mang đến đều biến thành tù nhân, những người còn lại bị phân tán đến nơi khác thì càng không trông cậy vào được.
Dáng người cao gầy như ánh nắng của Lăng Triệu dứng thẳng tắp ở đó, Vệ Thanh Mai cắn môi một cái, phụ thân thế mà phái cao thủ như vậy đi vào bảo hộ tên tạp chủng kia, thật sự là quá bất công!
Nếu như Lăng Triệu trợ giúp chính mình, thì tốt biết bao?
"Không ngờ ta vẫn luôn đánh giá thấp ngươi." Hai mắt Lăng Triệu nhìn thẳng Lâm Tịch.
"Cho tới bây giờ ta vẫn không dám đánh giá thấp Lăng huynh." Lâm Tịch cười nhạt một tiếng đáp lại: "Ta đã cẩn thận như vậy, không ngờ vẫn bị Lăng huynh phát hiện, cảnh giới thanh khê hậu kỳ quả nhiên rất mạnh!"
"Ba tháng ngắn ngủi có thể từ ngưng lộ đột phá đến linh tuyền, ngươi quả nhiên là không thể khinh thường." Lời Lăng Triệu làm huynh muội Vệ gia đồng thời đột nhiên biến sắc.
Tên phế vật này?
Làm sao có thể?
"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, không biết Lăng huynh có thể tạo thuận lợi hay không?" Lâm Tịch dùng thần thức truyền âm.
Trên mặt Lăng Triệu mang theo vẻ giảo hoạt, đâu còn vẻ nhiệt tình, cởi mở, nhân hậu lúc trước?
"Có phải ngươi muốn hỏi, đến tột cùng là ai phái người truy sát ngươi? Còn muốn hỏi, ngươi rốt cuộc có phải là nhi tử Vệ Thương Khung hay không?"
Lâm Tịch lắc đầu, lại gật đầu: "Ta biết, phái người ra ngoài truy sát ta ép ta về tông môn, không phải ngươi chính là Vệ Thương Khung, không cần hỏi lại. Vấn đề đằng sau ngược lại thật sự là ta muốn biết."
"Vì sao ngươi muốn hỏi ta?" Lăng Triệu nhíu mày.
Khóe miệng Lâm Tịch kéo ra một nụ cười mỉm: "Bởi vì lúc Vệ Thanh Mai nói với ngươi chẳng những sẽ không gϊếŧ ta, mà còn nghĩ biện pháp bảo hộ ta hồi tông môn, ngươi không có chút kỳ quái nào, còn có ánh mắt ngươi nhìn ta, luôn đặc biệt mâu thuẫn, có đôi khi lạnh lùng có đôi khi thương hại, có đôi khi ghen ghét."
"Làm một người được 'Phụ thân' ta phái tới bảo hộ ta, ngươi tất nhiên là trung với Vệ Thương Khung, như vậy đối với con cái của ông ta ngươi hẳn là vô cùng mẫn cảm, nhưng ngươi cũng không có bất kỳ kinh ngạc cùng nghi vấn gì, chỉ có thể giải thích là, ngươi đã sớm biết đáp án."
Nghe Lâm Tịch êm tai mà nói, vẻ khinh thường trên mặt Lăng Triệu biến mất, hắn thật đúng là coi thường người chính mình đã từng ghen ghét rất nhiều năm này.
"Ta có thể trả lời vấn đề của ngươi, nhưng ngươi không phải cũng nên trả lời một số nghi vấn của ta, chẳng hạn như.. Vì cái gì trên người ngươi không có Huyết Cổ trĩ?"
Không biết vì cái gì, Lâm Tịch cảm thấy lúc Lăng Triệu hỏi ra vấn đề này, có chút khẩn trương, mặc dù hắn vẫn như cũ là một mặt chẳng hề để ý.
"Tốt, chỉ cần ngươi giải đáp vấn đề của ta, ta cũng sẽ nói đáp án cho ngươi." Lâm Tịch một hơi đồng ý.
Vệ Thanh Mai cùng Vệ Cán bị một sợi Phược Linh khóa buộc chặt, hoàn toàn mất đi pháp lực cùng toàn bộ năng lực hành động, ngược lại là có thể nghe nói, nhưng hiện tại rõ ràng là Lăng Triệu cùng Vệ Húc tiến hành thần thức giao lưu, làm tù nhân hai người rất có tố chất không dám lên tiếng quấy rầy.
Gió vẫn như cũ kêu khóc, thỉnh thoảng thổi tung áo bào trên người hai nam nhân, rì rào rung động.
Vệ Thanh Mai đột nhiên hoang mang, hai người kia thật sự là Lăng Triệu và Vệ Húc sao?