Lâm Tịch âm thầm bĩu môi, thật sự nghi ngờ thế giới cặn bã này đã làm thế nào mới có thể tẩy não ấn nô thành như vậy, phủ binh bình thường đều có thể tùy ý đánh chửi những công nhân kỹ thuật kia, đặt vào hiện tại đều là đại lão công trình địa chất lương mấy chục vạn một năm đấy, ngươi ấy hả, cứ tùy tiện quất như vậy? Ở hiện đại, quả thật lương của nhân viên kỹ thuật luyện kim không cao, nhưng đặt ở cổ đại, đó là kỹ sư đấy, vậy mà vẫn thường bị đánh chửi như ấn nô, cũng khó trách hầu hết ấn nô đều không muốn tiến bộ.
Dù sao người hầu ngủ và nấu cơm cho Lãnh Chúa đều có chung đãi ngộ, không có con cái, cuộc sống cũng không có hi vọng, được chăng hay chớ chứ sao.
Toàn bộ đội ngũ có chừng hơn bốn mươi người.
Lâm Tịch cười nham nhở, quả nhiên Sanno chỉ phái ra một nhóm nhỏ tới dò xét tình huống trước.
Hơn hai mươi gã phủ binh này đều là võ trang đầy đủ, có thể là nhận được dạy dỗ lần trước, lần này đội ngũ này còn phái thêm mấy tên trinh sát, đồng thời trang bị trông cũng hoàn mỹ hơn rất nhiều so với lần trước áp giải bọn họ.
Theo đội ngũ dần dần tiến vào khe núi, cho dù Lâm Tịch thị lực tốt đến đâu, hiện tại cũng không thấy rõ những người kia đang làm những gì.
Dù sao cũng chỉ có một con đường ra vào thung lũng núi hoang này, bọn họ chỉ cần nhìn chằm chằm là được.
Chẳng mấy chốc, khe núi bên kia đã có khói bếp lượn lờ dâng lên, cho thấy là đang chôn nồi nấu cơm.
Đám Lâm Tịch tuyệt đối không thể nhóm lửa, bây giờ vị diện này đại khái có thể so với thời kì Thương Chu của Trung Quốc, tất nhiên rất nhiều sự vật cũng không hoàn toàn ăn khớp, hoang vắng, sức sản xuất thấp, trình độ vẫn chênh lệch không bao nhiêu.
Gần thung lũng núi hoang này chỉ có bụi cây, cỏ dại, rất nhiều nơi đều là đất cằn sỏi đá, một mảnh khu vực rộng lớn này đều là hoang tàn vắng vẻ, nếu có ánh lửa, khói bếp, rất dễ dàng bị người phát hiện tung tích bọn họ.
Cũng may chỗ bọn họ ẩn nấp cách khe núi đủ xa, mấy tên trinh sát cũng chỉ làm ra vẻ dò xét một chút xem thử có người xung quanh vào ngày hôm sau hay không, sau đó rốt cuộc vẫn chưa từng xuất hiện.
Ngày thứ tư, Lâm Tịch bọn họ đã ăn xong thịt mang đến, nước cũng chỉ có thể đến con suối gần đó mà lấy, lúc bắt đầu lấy bánh mì chay thêm nước lạnh ăn cho đỡ đói, ba tên trinh sát rốt cuộc xuất hiện.
Tất cả mọi người không khỏi hưng phấn.
Đại nhân bọn họ quả thật là liệu sự như thần, tất nhiên tài nguyên khoáng sản đã bị phát hiện trong khe núi, mấy tên trinh sát ra roi thúc ngựa trở về đưa tin tức.
* * *..
Sanno tự mình tiếp kiến ba tên trinh sát.
Nghe ba người báo cáo xong, Sanno không khỏi mở cờ trong bụng.
Mặc dù cũng không phát hiện mỏ vàng như hai tên ấn nô kia nói, nhưng đồng thau cũng là đồ tốt!
Đây là lần đầu tiên phát hiện có quặng mỏ tại lãnh địa Sangrou, hơn nữa theo phân tích của ấn nô trinh sát, chuyện xuất hiện vàng cũng không phải là không có khả năng.
Lão Sanno kϊƈɦ động đến nỗi xoa xoa tay, bận rộn triệu tập ba đứa con trai cùng với mấy tên quan trung tâm, bàn bạc thương thảo cần chuẩn bị bao nhiêu người cùng với công cụ gì, còn phải vơ vét những ấn nô, dân thường am hiểu lấy quặng và thông thạo cách rửa bạc.
Đôi mắt già nua mờ mịt của Sanno lúc này thần thái sáng láng, cả người đều như được tiêm máu gà.
Đừng nói tìm được vàng, cho dù là khai thác mỏ đồng với số lượng lớn, ông ta có thể chế tạo ra binh khí, từ đây rốt cuộc không cần e ngại lão quỷ Land của lãnh địa Snake rồi.
Mấy năm nay, người lãnh địa Snake ỷ mình kinh kỵ thiện chiến, nhiều lần ỷ thế hϊế͙p͙ người vào mỗi lần trao đổi lớn hàng năm, không nói hàng nhái, còn luôn lấy dược thảo với giá thấp hơn thị trường ép ông ta đổi tơ lụa thượng đẳng.
Sanno vẫn luôn nén giận, không ngờ vào lúc chính mình đến tuổi xế chiều, lại phát hiện mỏ đồng có thể chế tạo binh khí ở bên trong lãnh địa, coi như chiến lực kém hơn Snake, nhưng có mỏ đồng này ông ta liền có thể mua sắm chiến mã với số lượng lớn từ lãnh địa Qisan.
Nếu Vu thần thương xót, ngộ ngỡ cho ông ta một mỏ vàng, lúc đó cho dù san bằng lãnh địa Snake thì đối với ông ta cũng không phải là chuyện không thể.
Năm này tháng nọ nén giận làm Sanno nóng vội đến nỗi hận không thể lập tức luyện ra một lượng lớn đồng, sắt và vàng, đến lúc đó Sangou giàu có, ông ta đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng thôn tính lãnh địa Snake, thậm chí con cháu của ông ta không cần thần phục Jinglan giống như mình, hàng tháng tiến cống, cho thấy lãnh địa mình lệ thuộc anh ta.
Shaolin – đứa con trai út khôn khéo nhất của Sanno đột nhiên nói: "Quân phụ, việc cấp bách là phải bịt miệng tất cả mọi người, không thể để tin tức rò rỉ ra ngoài!"
Ngón tay anh ta chỉ vào bản đồ: "Quân phụ ngài xem, nơi này, là vị trí của 'Thung lũng đất đỏ' kia, đi về hướng tây chưa tới năm dặm chính là suối Dali – một nhánh của Nhu Thủy. Suối Dali này cùng với vài dặm về hướng tây vốn dĩ đều là quyền sở hữu của Sangrou ta, kết quả bị lãnh địa Snake cứng rắn dùng cái cớ đây chính là nhánh của sông Nhu Thủy, cứng rắn vô lại biến nó thành sông giáp ranh, một khi tin tức bị lộ ra ngoài.."
Sanno nhìn theo phương hướng Shaolin chỉ, dựa vào bản đồ, giờ phút này tài nguyên khoáng sản cách lãnh địa Snake thực sự quá gần, nếu bị Snake biết được, cũng bắt đầu khai thác mỏ đồng ở bên kia, bọn họ cũng không có bất kỳ lập trường gì đi ngăn cản người ta. Phần trêи mặt đất bị bọn họ lấy suối Dali phân chia quyền sở hữu, nhưng phần đất dưới ngọn núi là một thể, không có đạo lý bọn họ phát hiện tài nguyên khoáng sản bên này, bên kia lại không có một chút nào.
Lúc này Sanno cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng.
"Truyền lệnh xuống, lần này chuyện khoáng mạch cấm truyền ra bên ngoài, kẻ trái lệnh, nam đinh trong tam tộc sẽ bị << Lột da vấn hình >>, toàn bộ nữ tử thêm ấn làm nô!"
Vào buổi tối hai ngày sau, đại đội nhân mã dưới sự dẫn đắt của ba tên trinh sát lúc trước yên lặng ra khỏi thành.
Lần này phái ra không chỉ là phủ binh và đám thợ thủ công, năm mươi kỵ binh ba trăm bộ binh tăng thêm năm trăm thợ thủ công, cùng với bảy xe đồ quân nhu.
Chủ yếu nhất là, lần hành động này do công tử Shaolin dẫn đội, bên trong còn có sáu bảy quan viên già dặn kinh nghiệm hộ tống đi tới.
Mà nhóm người ở trong chủ thành lãnh địa Sangrou đột nhiên phát hiện, bắt đầu từ ngày đó, toàn bộ bốn cổng lớn của chủ thành đều bị rất nhiều phủ binh trấn giữ. Vô luận vào thành hay là ra khỏi thành đều phải bị tầng tầng lớp lớp kiểm tra, nhất là ra khỏi thành, điều tra càng thêm cẩn thận, không cần biết lý do, đều cấm người bình thường tùy ý ra khỏi thành.
Ngày thường dân thường và ấn nô cần ra khỏi thành thu thập lượng lớn lá dâu thì nhất định phải cầm giấy thông hành phủ Lãnh Chúa ban cho mới được cho phép ra khỏi thành, hơn nữa mỗi người đều bị cảnh cáo, ngày đó không trở về, đều bị định tội phản bội chạy trốn.
Nhất thời làm cho bên trong chủ thành lòng người bàng hoàng, rất nhiều dân thường đều lén nghị luận, chẳng lẽ rốt cuộc muốn khai chiến với lãnh địa Snake sao?
Dân chúng là những người không muốn xuất hiện chiến tranh nhất.
Được lợi vĩnh viễn là giai cấp thống trị cao cao tại thượng, mất đầu chảy máu, luôn là bách tính và ấn nô.
Một đường màn trời chiếu đất, trong đêm hành quân, dưới sự nhắc nhở của công tử Shaolin, ba ngày lộ trình bị rút ngắn xuống hai ngày rưỡi.
Đây đối với toàn bộ đội ngũ đi bộ còn phải mang theo bảy chiếc xe quân nhu mà nói, thật ra cũng không tính dễ dàng.
Hơn 3 giờ sáng, trinh sát cuối cùng trông thấy "Thung lũng đất đỏ" ở đằng xa.
Binh quý thần tốc*, chẳng những công tử Shaolin biết thời gian không đợi người, những quan viên kia cũng rõ ràng chuyện tài nguyên khoáng sản cũng không thể phong tỏa được bao lâu, chiến trận lớn như vậy sớm muộn cũng sẽ bị lãnh địa Snake biết được.
*ý là trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất chính là hành động nhanh chóng.
Bọn họ chỉ hi vọng trước khi Snake biết được tin tức thì bọn họ đã khai thác, luyện ra kim loại có thể đổi đủ ngựa và binh khí cần thiết cho bọn họ phát động chiến tranh.
Sanno có lệnh, một khi bọn họ bên này chuẩn bị đến không sai biệt lắm, lập tức phát động chiến tranh lãnh địa, tuyệt đối không thể cho Land có cơ hội lấy được khoáng mạch.
Chờ nuốt được lãnh địa Snake, toàn bộ quặng mỏ sẽ thuộc về Sangou, bọn họ sẽ có lực lượng có thể thoát ly Jinglan.
Hầu hết thời gian, cái gọi là yêu quý hòa bình, đều chỉ là bởi vì không đủ điều kiện phát động chiến tranh mà thôi.
Trinh sát đến quặng mỏ trước tiên, lớn tiếng hét lên, để nhóm ấn nô nhanh chóng đứng lên nấu nước nấu cơm cho mọi người.
Phủ binh phụ trách tạp vật cúi thấp đầu ngoan ngoãn lĩnh mệnh mà đi, không biết vì sao, trinh sát này luôn cảm thấy phủ binh kia tựa như là..