Người doanh địa không ngờ đến bọn họ thế mà tới nhanh như vậy, cho dù trinh sát đến báo trước thời hạn, đám người cũng luống cuống tay chân một hồi.
Hơn nữa làm cơm cho mấy trăm người đấy, một lần liền dùng hết nước uống cho bốn mươi người trong mấy ngày.
Lúc đám người công tử Shaolin đóng quân vào doanh địa, đã trông thấy bóng người bận rộn ở khắp nơi trong doanh địa.
Lại đợi thêm một khắc, lấy bàn ăn và bát cơm Shaolin bọn họ chở tới đây xuống xe trước, sau đó phân cho mấy trăm người này mỗi người một bát cháo nóng, thức ăn tất nhiên vẫn là bánh mì chay, dưa muối.
Công tử Shaolin cùng mấy gã quan viên thì ăn ngon hơn một chút.
Một tên quan viên bưng bát nếm hai ngụm cháo loãng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Công tử, cũng không biết bởi vì nơi giấu mỏ này có linh khí hay là chúng ta lặn lội đường xa, hạ thần cảm thấy một bát cháo loãng này đặc biệt thơm ngọt."
Shaolin nếm thử một miếng, cũng khen: "Đúng vậy, trong đó hình như có mùi thơm hoa cỏ, nhưng lại chưa từng ngửi qua, không biết có phải chính là đặc sản nơi đây hay không."
Mấy gã quan viên uống một bát, sau đó hình như chưa đã thèm, thế là hét lên với người ở bên ngoài lều vải: "Lại mang cho mỗi người một bát cháo!"
Hô một tiếng, vẫn không nghe thấy ai trả lời, gã quan nọ lại cất cao giọng hô một lần nữa, vẫn không có bất kỳ ai đáp lại, trong lòng ông ta giật mình, khi nào doanh địa vốn dĩ ồn ào, lại trở nên im ắng như vậy?
Quan viên nọ quá sợ hãi, muốn đi ra ngoài xem xét tình huống bên ngoài, lại đột nhiên phát hiện cả người choáng váng, hệt như giẫm ở trêи bông, mí mắt như có ngàn cân, chỉ muốn ngủ, ông ta vội vàng lớn tiếng la lên: "Công tử không ổn rồi!"
Nhưng chính ông ta cũng không biết, giờ phút này tiếng hét toáng của ông ta đối với người khác mà nói, chẳng khác gì tiếng muỗi vằn, mà công tử Shaolin cùng với mấy tên quan phía sau ông ta cũng đều say sưa nhập mộng giống như ông ta.
Phủ binh quản lý tạp vật dáng người trở nên thấp bé kia vứt đi mũ sắt trêи đầu mình: "Vớ vẩn, thêm một chén nữa ta thấy ngươi phải ngủ hơn nửa tháng."
Thanh thúy uyển chuyển, hóa ra là giọng nữ.
Một phủ binh vóc người càng thấp hơn chạy tới gần đó, cười duyên "Khanh khách" nói: "Aka, ngươi thật lợi hại, tất cả bọn họ đều hôn mê. Hiện tại nhóm ấn nô và một số dân thường kia đã bị chúng ta khống chế lại, chỉ còn chờ chỉ thị của ngươi."
Vào lúc trinh sát vừa chạy ra khe núi không bao lâu, Lâm Tịch bọn họ liền phát động tiến công đối với doanh địa.
Lâm Tịch vừa lên liền chém bay ba gã phủ binh, quả thực như Chiến thần phụ thể, những ấn nô kia trông thấy toàn thân run lẩy bẩy.
Đám người vừa giết vừa cao giọng hô hào: "Phủ binh tước vũ khí đầu hàng có thể giữ lại một mạng, chúng ta đều là ấn nô, hôm nay đến giải cứu mọi người ra khỏi bể khổ!"
Đội trưởng phủ binh vốn còn muốn xúi giục những ấn nô kia đứng lên chống trả, kết quả Lâm Tịch một chiêu du long xuất hải lao lên trêи, trực tiếp dựa vào góc độ xảo quyệt chống lại Đội trưởng.
Bắt giặc trước bắt vua, Đội trưởng đã đền tội, nhóm phủ binh có lựa chọn chống cự, có vứt binh khí cam tâm bị trói.
Acai vừa vung đao chém ngã một tên phủ binh vừa nghĩ, Aka nói rất đúng, cái gì binh gia, còn không phải đều là hai chân và một cái bụng, trêи cổ là một cái đầu, gặp nhau tại ngõ hẹp, người nào sợ chết người đó liền thua.
Chiến đấu rất nhanh liền kết thúc, Lâm Tịch thành công tiếp quản doanh địa.
Đối mặt hơn hai mươi ấn nô cùng mấy gã phủ binh đầu hàng, Lâm Tịch nói: "Mặc kệ là phủ binh hay là ấn nô, ở chỗ này của ta đều là bình đẳng, chúng ta chú ý luận công ban thưởng, phân phối theo công việc, làm nhiều ra lực nhiều, cuối cùng thu hoạch sẽ được nhiều hơn."
Sau đó Xin cũng đứng ra lấy bản thân mình để thuyết phục người khác.
Nhóm ấn nô nghe xong, chỉ cần đi theo Lãnh Chúa Aka, về sau chẳng những có thể thoát ly nô tịch trở thành dân thường, biểu hiện xuất chúng còn có thể tiến vào phủ Lãnh Chúa làm quan, nhóm nữ ấn nô nghe nói về sau con cái mình sinh ra sẽ vĩnh viễn là của mình, làm việc cho bất kỳ kẻ nào đều sẽ nhận được thù lao tương ứng, lập tức nhao nhao quỳ lạy, gào khóc lớn!
Một ấn nô tên là Ayi vừa mới bị ôm con đi vừa khóc vừa kêu: "Aka đại nhân, vì sao ngài không tới sớm, con của ta đã bị bọn họ ôm đi rồi, con trai của ta!"
Cô ta khóc thê thảm như vậy, những người nghe được người đau lòng người rơi lệ, một nữ ấn nô lớn tiếng hỏi Lâm Tịch: "Lãnh Chúa đại nhân, chúng ta thật sự có thể xóa lạc ấn, có thể tự mình dưỡng con cái? Làm việc cho ngươi, thật sự có kiếm tiền?"
Lâm Tịch nói ra từng chữ: "Đúng! Nếu ta nuốt lời, ắt gặp phải trời phạt, đối đãi ta chân thành tất trả lại ngươi chân thành!"
Trong lúc nhất thời tiếng hoan hô như sấm động, Xin và Ara bọn họ nhìn đội ngũ của mình trong nháy mắt mở rộng đến hơn bốn mươi người, lập tức đối với Lâm Tịch lòng tin tràn đầy, cảm giác toàn thân đều tràn đầy nhiệt tình.
Kế tiếp Lâm Tịch dẫn dắt Xin và Ara nghiêm túc thống kê hạng mục công việc những ấn nô kia am hiểu, lại cho nhóm phủ binh lo lắng bất an kia ăn viên thuốc an thần, chỉ cần không có hai lòng, gian trá mưu lợi, tuyệt đối đãi ngộ ngang nhau, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Ban đầu nếu hai thế lực phát sinh xung đột, phủ binh phe thất bại hoặc là bị giết chết, hoặc là lạc ấn làm nô, những phủ binh đầu hàng này nghe nói có thể tiếp tục làm dân thường, tất nhiên cũng là ngàn ân vạn tạ.
Mà mấy người Xin bọn họ tu luyện Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật được mấy ngày, đúng lúc trăng tròn vào ba ngày trước, trong lần chiến đấu này thực lực cá nhân tăng nhanh làm bọn hắn tự tin hơn gấp trăm lần.
Mắt thấy chiến lực tất cả mọi người đều tăng lên rất nhiều, thậm chí Xin danh xưng bị phế bỏ kia, mặc dù mỗi ngày đau đến chết đi sống lại, nhưng dần dần cũng cảm giác được sau lưng có một dòng nước nóng bò từ dưới lên như kiến bò, loại cảm giác lực bất tòng tâm nhiều năm qua lại chậm rãi biến mất!
Ông ta cảm thấy mặc dù tuổi tác của mình đã lớn, nhưng sau khi tu luyện công pháp này, nhất là trải qua lần chiến đấu vừa rồi, ông ta ngược lại cảm thấy người trước kia đã từng ngang nhiên không sợ bất cứ mãnh thú gì, toàn thân đều là khí lực nay đã sống lại!
Cho nên mỗi người đều vô cùng tin phục đối với lời của Aka.
Sau khi phân phối, tám thành viên tổ chức ban đầu của Lâm Tịch, phụ trách tuần tra doanh địa, mà những người khác thì ai có chức nấy, trải qua một phen được Lâm Tịch "Động viên trước chiến tranh," bây giờ nhóm ấn nô hầu như đều lấy ra toàn bộ nhiệt tình làm việc mình được phân phối, toàn bộ quặng mỏ khí thế ngất trời, nhiệt tình vô cùng.
Xóa nô ấn, làm dân thường, Lãnh Chúa đại nhân nói, về sau con cái, phòng ở, tiền bạc đều có, chỉ cần làm tốt là được!
Chuyện đơn giản như vậy là điều bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Làm tốt!
Vì sao không làm tốt chứ!
Tính toán đội ngũ lớn của Sanno cũng sắp đến, kế hoạch ban đầu của Lâm Tịch là chuẩn bị chọn một khe núi chật hẹp mà bọn họ phải đi qua, sau đó đào một cái hố bẫy ngựa.
Nhưng cứ như vậy đối với ngựa chiến tất sẽ có chút tổn hại.
Chiến mã ở thế giới này quý giá cỡ nào, cũng không cần lắm lời.
Những phủ binh đi theo kia, Lâm Tịch ngược lại cũng không quá để ý, so sánh với nhau, cô càng muốn trọng dụng những ấn nô nhận hết ngược đãi này.
Thế giới này, phủ binh chẳng qua là phụ trách giữ gìn quyền lợi của Lãnh Chúa cùng các quý tộc, thật sự phát sinh chiến tranh hoặc là có chuyện trọng đại gì, đầu treo ở lưng quần đi liều mạng, xông vào khu vực nguy hiểm nhất mãi mãi cũng là ấn nô.
Lúc Lâm Tịch bọn họ đang chuẩn bị đào hố bẫy ngựa, Ara ra ngoài múc nước thế mà cầm về mấy đóa hoa phấn hồng, trắng nhạt, màu đỏ tím cho Lâm Tịch xem.
Lâm Tịch vừa thấy lập tức mừng rỡ, cảm thấy con nhóc này quả thực là quý nhân của mình.
Hỏi rõ vị trí phát hiện đóa hoa, Lâm Tịch dặn dò đám người ngàn vạn không thể ngửi loại hoa này, sẽ khiến bọn họ hôn mê, sau đó tự mình chạy tới tìm thêm một ít.
Đó là mộc hoa cúc, lúc nở hoa hương vị ngọt ngào thơm ngát, nhưng một khi ngửi thời gian hơi lâu một chút, cả người sẽ có cảm giác choáng váng, dưới loại trạng thái này rất dễ bị thôi miên, nếu trực tiếp ăn cánh hoa, thì sẽ lâm vào hôn mê.
Đừng nói là người, quái vật khổng lồ như tê giác, voi cũng có thể tuỳ tiện ngã xuống.
Ara không nghĩ tới, mộc hoa cúc nho nhỏ thế mà để bọn hắn lấy được thắng lợi hoàn mỹ dễ như trở bàn tay mà không mất một binh một tốt nào!