Sau một ngày ở chung, trong lúc đó đám người dần dần quen thuộc với nhau.
Lâm Tịch nhìn bọn họ, những người này tuy là người già và trẻ em, nhưng dưới tình huống như ngày hôm qua lại có can đảm cùng phủ binh liều chết đánh cược một lần, tối thiểu cột sống còn chưa gãy.
Thực chất người vẫn còn nô tính bên trong đều dễ quản lý, đó là thời điểm ngươi có thể khống chế bọn họ.
Một khi ngươi thất thế, thường thường bọn họ là người phản bội ngươi nhanh nhất, rồi đi tìm chủ nhân khác, bởi vì mượn gió bẻ măng, nhẫn nhục sống tạm bợ mới là trạng thái bình thường của người có nô tính.
"Các ngươi đều không sợ chết sao?" Lâm Tịch lớn tiếng hỏi những người còn lại.
Acai nhỏ giọng trả lời: "Ta.. Ta sợ chết, hôm qua ta sợ đến nỗi sắp tè ra quần, nhưng ta càng sợ trải qua cuộc sống trước kia, cho nên cũng chỉ có thể không sợ chết."
Đại nhân biểu hiện rõ như ban ngày, mặc dù cô ấy luôn miệng nói phải làm Lãnh Chúa của bọn họ, nhưng đều mệt mỏi như nhau, Lãnh Chúa này lại để cho bọn họ nghỉ ngơi, bản thân lại một mình đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh đảm bảo an toàn; bọn họ ngủ, Lãnh Chúa đi săn; nướng xong đồ ăn còn chia cho mọi người cùng ăn.
Dù sao người như bọn họ không làm Lãnh Chúa được, vậy tại sao không tìm một người đối tốt với bọn họ tới làm Lãnh Chúa?
"Các ngươi thì sao, cũng không cần gọi ta là đại nhân gì đó, gọi Aka là được, mọi người quen biết nhau cùng lúc, đối xử chân thành với nhau, coi như ta ngồi vào vị trí cao nhất, các ngươi cũng có tư cách gọi ta một tiếng Aka."
Lâm Tịch nhìn thành viên tổ chức ban đầu của mình, chuẩn bị bắt đầu dạy bọn họ tu tập Tôi Thể Thuật.
Lâm Tịch phát hiện << Đốc mạch >> bên trong kỳ kinh bát mạch của Xin tắc nghẽn tại yêu dương quan* và mệnh môn.
*huyệt thứ 3 thuộc Đốc mạch, vị trí ở dưới đốt xương sống thứ 16.
Lâm Tịch cẩn thận hỏi thăm mới biết, năm đó Xin tại đội săn nô cũng là một cao thủ, chỉ có điều trong một lần đi săn bị tê giác chân trắng đâm trúng eo, từ đó về sau ông ta không còn một chút sức lực, từ đội trưởng săn nô lưu lạc thành tạp dịch phủ Lãnh Chúa thẳng đến lần này bị bán qua lãnh địa Snake làm thịt để ăn.
Trong đôi mắt vẫn đục của Xin có tiếc nuối có buồn rầu.
Chắc hẳn cho dù ông ta vẫn là ấn nô, cũng vẫn hi vọng chính mình có thể rong ruổi trong rừng núi như cũ, anh dũng chiến đấu với các loại hung cầm ác thú, mà không phải làm một người tầm thường chờ chết đi.
Lâm Tịch nhìn ra được, Xin mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng không có bao nhiêu thần thái của người cao tuổi, trong lúc hành động mơ hồ có một cỗ nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng ông ta đã là người hơn bốn mươi tuổi, nếu như ở đời sau, đây là trong lúc tráng niên, nhưng tại cổ đại vật chất bần cùng hơn nữa còn xuất thân là ấn nô, trong mắt thế nhân, ông ta đã gần đất xa trời.
Lâm Tịch cân nhắc hỏi: "Xin, ta có một công pháp, sau khi ngươi tu tập coi như vũ lực không thể khôi phục như thời kỳ toàn thịnh, nhưng người bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi, chẳng qua lúc mới bắt đầu tu luyện phải chịu đựng một tháng đau đớn mà người thường khó có thể chịu đựng.."
"Ta học, đại nhân, ta học!" Trong mắt Xin đột nhiên tỏa ra một cỗ thần thái, không đợi Lâm Tịch nói xong đã không kịp chờ đợi trả lời.
Long khốn tại uyên, hổ lao tù lồng, diều hâu gãy cánh. Ở trong lòng các Lãnh Chúa, mặc kệ ông ta làm cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một tên ấn nô mà thôi, nhưng trong lòng mình, đội trưởng săn nô khác hẳn một tên rác rưởi.
Vào thời khắc này, cả người Xin dường như đã khác hẳn lúc trước.
Lâm Tịch cũng đã từng lựa chọn như vậy, cũng trải qua loại đau khổ này, chẳng qua cũng may, Xin vì bị thương nên mới bị tắc nghẽn, mà không phải trời sinh đoạn mạch.
Lâm Tịch vừa truyền thụ công pháp cho đám người, vừa giảng giải một ít kỹ xảo chiến đấu thực dụng.
Trong mảnh rừng nguyên thủy này, còn nhiều, rất nhiều các loại hung thú, buổi sáng mang theo mọi người ra ngoài đi săn, vừa tăng lên kinh nghiệm thực chiến, vừa có ăn có uống, thời gian còn lại dùng để tu luyện, cuộc sống trôi qua khẩn trương mà phong phú.
Chớp mắt một cái, bốn ngày đã trôi qua, Lâm Tịch tính toán tổ bốn người mật báo tối thiểu cần hai ngày mới có thể về tới phủ thành chủ, tất nhiên Sanno sẽ điều động phủ binh và ấn nô tiến đến khai thác, dù sao cũng phải mất năm ngày mới có thể đến đây.
Chỗ đó cũng là nơi Rock từng nhắc tới với Aka, Rock chẳng qua là nói những gì mình trải qua lúc làm săn nô cho Aka, nhưng dựa theo miêu tả của Rock, Lâm Tịch lại cảm giác nơi đó rất có thể là một mỏ đồng lộ thiên rất gần mặt đất.
Chớ xem thường những cổ nhân này, mặc dù bọn họ không có những thiết bị thăm dò tiên tiến như hiện đại, nhưng lại biết thông qua tin tức thiên nhiên truyền lại tìm kiếm được không ít khoáng mạch.
Như thời kỳ chiến quốc của Trung Quốc << Quan Tử • số thiên >> tổng kết ra << Sáu điều của Quan Tử >> nổi tiếng, đã giải thích một cách có hệ thống, thông qua mỏ lộ thiên và một ít quy luật suy đoán ra chủng loại khoáng vật cùng với vị trí hầm mỏ đại khái.
Thế giới này cũng thế, trong nhóm ấn nô không thiếu người có tay nghề giỏi, dệt vải, rèn đúc, chăn nuôi.. Cho nên nếu phủ Lãnh Chúa có nhân tài ở phương diện này, hẳn là có thể dễ dàng tìm được khoáng mạch.
Bố trí trong nhà ổn thỏa, dập tắt lửa, đám người mang theo các loại thịt thú cùng với lương khô tồn trữ mấy ngày nay, lại rót đầy nước suối mát lạnh ngon miệng vào trong các túi nước, chín người xuất phát về phía núi hoang tên là "Thung lũng đất đỏ" kia.
Bởi vì công cụ hạn chế, cổ nhân khai thác tài nguyên khoáng sản chắc chắn chậm hơn rất nhiều so với hiện đại, thật ra mặc kệ cổ đại hay là hiện đại, lấy quặng đều là một công trình vĩ đại.
Lâm Tịch cảm thấy khả năng lớn nhất chính là Sanno điều động một tiểu đội tới tìm kiếm trước, sau đó lại điều động đại đội đến đây, mạo muội nghe lời mấy ấn nô nói liền trùng trùng điệp điệp dốc toàn bộ lực lượng thì khả năng này không lớn lắm.
Dù sao mặc kệ Sanno làm như thế nào, chỉ cần ông ta chịu phái người đến, xem như ông ta đã chui vào cái bẫy này.
Một đoàn người ngày đi đêm nghỉ, tranh thủ thời gian giành giật từng giây tăng lên thực lực và chiến lực, chỉ dùng hơn một ngày thời gian đã tới "Thung lũng đất đỏ."
Mắt thấy thảm thực vật trêи núi càng ngày càng ít, mà của lớp nham thạch gãy vỡ có màu hoặc đỏ hoặc xanh, Lâm Tịch cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này, chẳng qua điều động tinh thần lực vẫn có thể cảm giác được năm, sáu mét trở xuống đã bắt đầu xuất hiện một số vật chất khác hẳn nham thạch bình thường, mặc kệ là mỏ gì, tóm lại cô đã đoán đúng, nơi này quả thật có tài nguyên khoáng sản.
Mấy người bắt đầu tìm một nơi ẩn nấp kín đáo, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Lâm Tịch đã tính sai lực hành động của đội ngũ khai thác này, thẳng đến ngày thứ bảy mới nhìn thấy bốn người giống như là trinh sát chạy tới đây.
Trước tiên, bọn họ tứ tán ra tìm kiếm khắp nơi, chỗ Lâm Tịch ẩn nấp là nơi gần phía trước nhất, có một gã trinh sát đã sắp chạy đến bên cạnh Lâm Tịch, làm Ara sợ đến mức nắm chặt bội đao trong tay ở cách đó không xa, đang chuẩn bị liều mạng chạy ra bất cứ lúc nào.
Chỉ nghe một người hùng hùng hổ hổ nói: "Hoàn toàn không có dấu vết bất cứ ai ở đây, có lẽ những ấn nô kia khoe khoang khoác lác, căn bản tìm không thấy vị trí mỏ vàng."
Một người khác cười nói: "Vậy không tốt hơn sao, bớt cho chúng ta tốn nhiều sức lực."
Trong bốn người có hai người lưu tại tại chỗ, hai người còn lại thì quay đầu ngựa trở về báo tin.
Lúc này đám người ẩn núp mới thở phào nhẹ nhõm, càng thêm bội phục đại nhân trấn định tự nhiên.
Lại qua gần nửa ngày, một đội nhân mã cuối cùng tiến vào tầm mắt.
Lâm Tịch thậm chí đã có thể nghe thấy tiếng đánh chửi truyền đến từ những phủ binh kia.
Cũng khó trách bọn họ đi tương đối chậm, nhóm ấn nô còn phải đẩy hai chiếc xe ngựa chở đầy vật tư bao phủ vải thô, tất nhiên sẽ đi không quá nhanh.