Hai ngày sau đó, Vân Xu vẫn sống theo nề nếp sinh hoạt như mấy năm qua. Sáng tám giờ dậy, đúng giờ ăn trưa, ăn tối, còn lại thì cứ ngồi trên sô pha, mở TV lên xem chương trình một cách thờ ơ.
Cô tùy tiện dựa người trên sô pha. Trên TV đang chiếu một gameshow hài hước, chương trình này tháng trước nổi đình đám cả nước, khiến bao người cười nghiêng ngả, được tung hô là tuyệt phẩm giải trí có một không hai.
Thế nhưng, tiếng cười của người khác, những câu thoại thâm thúy, những hành động hài hước chẳng thể khiến cảm xúc của Vân Xu lay động dù chỉ một chút.
Nói là xem TV, có lẽ đúng hơn là cô đang hoàn thành một việc bắt buộc, giống như ăn cơm vậy.
Cô không sống, mà chỉ đang tồn tại, chịu đựng sự dày vò trên đời.
Mãi cho đến ngày 27, Vân Xu mở mắt trên giường, ánh mắt cô hôm nay có vẻ sáng hơn hẳn mọi khi.
Cô mất cả buổi sáng để tổng vệ sinh nhà cửa. Lớp bụi dày bị phủi đi, cửa sổ vốn mờ đục trở nên trong veo, xoong nồi bát đĩa đều được rửa sạch sẽ, xếp lại vào tủ.
Đến tận hai giờ chiều, công cuộc tổng vệ sinh mới kết thúc.
Vân Xu mở cửa, nhưng khi bước ra lại khựng lại một chút. Cuối cùng, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách ấm áp lần cuối. Gọng kính râm dày cộp che đi mọi cảm xúc trong mắt cô.
Căn phòng này chứa đựng những ký ức tươi đẹp ít ỏi của cô. Sau này không biết sẽ rơi vào tay ai, hy vọng người sau có thể đối xử tốt với nó.
Chú bảo vệ ở cổng khu dân cư đã quen mặt Vân Xu, cũng chẳng để ý đến vẻ ngoài kín mít của cô. Chú chỉ hơi tò mò không hiểu sao hôm nay cô lại ra ngoài vào buổi chiều.
Vân Xu khẽ gật đầu với chú: “Chú Lý ơi, cháu nhờ chú một việc được không ạ?”
Chú Lý hơi ngạc nhiên. Mấy năm nay, sau khi người thân của Vân Xu qua đời, cô gần như tự nhốt mình trong nhà. Nếu không phải vì cần ăn uống, chú tin chắc rằng cô có thể ở lì trong nhà đến “địa lão thiên hoang” luôn ấy chứ.
Mấy năm nay, chú Lý vẫn luôn cảm thấy cô bé này khó lòng vượt qua được cú sốc mất người thân, còn có chút tiếc nuối cho cô. Bà của Vân Xu là một người tốt bụng, còn từng giúp đỡ chú rất nhiều, nên chú luôn dành cho Vân Xu sự quan tâm đặc biệt.
Giờ nghe Vân Xu nhờ giúp đỡ, chú đáp ngay: “Chuyện gì vậy cháu? Cứ nói đi.”
Vân Xu lấy ra một phong thư từ trong túi, đưa cho chú. Im lặng mất hai giây, cô mới nói: “Nếu lát nữa có ai đến tìm cháu, chú làm ơn giao phong thư này cho họ giúp cháu ạ.”
“Ôi dào, có chuyện gì to tát đâu.” Chú Lý nhiệt tình cười nói, “Yên tâm đi, giao cho chú là được.”
“Mà này, những người đó trông như thế nào hả cháu? Hay là mặc quần áo gì đặc biệt không?”
“…” Vân Xu khẽ nói, “Chú cứ nhìn thấy họ là sẽ biết ạ.”
Ý này là sao? Chú Lý ngơ ngác.
“Không có gì đặc biệt hả?”
“... Dạ không ạ. Chú Lý à, đến lúc đó chú sẽ biết là nên giao cho họ thôi.”
Vân Xu đã nói vậy, chú Lý dù hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
“Vân Xu này, cháu đừng trách chú già lải nhải nhé. Cháu còn trẻ, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo nhiều vào, phơi nắng nữa. Chuyện cũ qua rồi thì cho qua đi cháu, mình phải hướng về tương lai chứ. Chú tin là bà cháu cũng không muốn nhìn thấy cháu cứ mãi sống trong đau khổ thế này đâu.” Chú Lý không kìm lòng được vẫn lải nhải vài câu, hy vọng cô bé này có thể nghe lọt tai.
Nghe chú Lý nhắc đến bà, tay Vân Xu run lên: “Cháu biết rồi ạ.”
“Chú Lý, cháu cảm ơn chú.”
“Không có gì, không có gì, việc nhỏ thôi mà. Cháu có việc bận thì cứ đi đi nhé.”
Vân Xu lên taxi, đi đến địa điểm đã định.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe khác chạy đến cổng khu dân cư. Chú Lý thấy xe lạ liền vội vàng chặn lại, gõ cửa kính xe: “Chào tiên sinh, xe lạ vào khu dân cư chúng tôi đều phải đăng ký, phiền tiên sinh xuống đăng ký một chút ạ.”
Người tài xế nghe vậy, không xuống xe ngay mà quay sang nói với người ngồi ghế sau: “Cậu Trì, tôi xuống đăng ký trước ạ.”
Nhận được cái gật đầu đồng ý của đối phương, tài xế mới tháo dây an toàn, đi đến chỗ đăng ký.
Chú Lý nhìn anh ta đăng ký mà vẫn phải xin chỉ thị, không khỏi tặc lưỡi, thầm đoán chắc xe phía sau chở nhân vật có máu mặt đây. Đúng là người có tiền lắm quy tắc thật, nhưng thái độ thì cũng rất hợp tác.
Đi đến chỗ người tài xế, chú thấy anh ta đang điền mục cuối cùng: lý do vào khu dân cư.
Từ từ đã, cái này là…
“Tiên sinh, có phải các anh đến tìm Vân Xu không ạ?”
Tài xế giật mình: “Ông là…?”
Chẳng lẽ bảo vệ ở đây quen biết tiểu thư Vân Xu?
Chú Lý đánh giá bọn họ, nghĩ bụng chắc đây là người mà Vân Xu dặn dò trước khi đi đây mà. Vân Xu bảo ông cứ nhìn thấy là sẽ biết, chẳng lẽ là chỉ chiếc xe đen bóng loáng này sao? Vậy là ông phải giao thư cho họ rồi?
Tài xế thấy vẻ mặt của chú bảo vệ, liền đi về phía xe, nói vài câu với người bên trong.
Rất nhanh sau đó, người ngồi phía sau xe đẩy cửa bước xuống, đi đến trước mặt chú Lý.
Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vest đen lịch lãm, cứ như mấy ông trùm hay xuất hiện trên TV vậy. Chỉ riêng cái khí chất đó thôi cũng đủ khiến người ta phải lùi lại ba bước. Nhưng khi mở miệng thì lại rất lễ phép:
“Chào ông, tôi là người thân của Vân Xu, hôm nay đặc biệt đến tìm cô ấy.”
Chú Lý kinh ngạc. Vân Xu vậy mà vẫn còn người thân sao? Xem ra lá thư này là phải giao cho họ rồi. Thời gian trùng hợp thế này khiến chú nhanh chóng tin vào lời giải thích của đối phương.
Chú không do dự nữa, lấy lá thư từ phòng trực ban ra: “Cô Vân Xu lúc nãy đi có để lại một phong thư, dặn tôi là giao cho người nào đến tìm cô ấy. Chắc là các vị đây rồi.”
Trì Châu nhíu mày. Không đúng. Trước đó anh đã nhờ người liên lạc với Vân Xu, nhưng điện thoại hoàn toàn không gọi được, thử nhiều lần không thành, anh mới quyết định đến tận nhà để nói rõ mọi chuyện và đưa em ấy về. Đương nhiên, nếu Vân Xu không đồng ý thì anh cũng không ép buộc.
Vậy nên, Vân Xu không thể nào biết trước là anh sẽ đến được. Hai người vốn không hề có hẹn trước, tin tức con gái nhà họ Trì bị trao nhầm cũng chưa lan rộng ra, chỉ có một số ít người biết thôi.
Trong lòng đầy nghi hoặc, anh vội vàng mở thư ra xem.
Vài giây sau, sắc mặt Trì Châu khẽ biến, khí thế trở nên đáng sợ. Anh ra lệnh cho tài xế lên xe, lái đến một địa điểm khác.
“Đi đến cửa khẩu Tân Cảng nhanh nhất có thể. Mọi chuyện do tôi chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt Trì Châu vô cùng khó coi. Là đại công tử nhà họ Trì, người thừa kế được công nhận, mười mấy năm nay anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy. Vậy mà hôm nay, một phong thư lại đánh tan sự điềm tĩnh của anh.
Tờ giấy trong tay bị anh siết chặt đến nhàu nát. Đây căn bản không phải thư để lại cho anh, mà là di thư Vân Xu chuẩn bị để lại cho cảnh sát.
Trong di thư viết rõ địa điểm cô chuẩn bị tự sát, thậm chí còn ủy thác cảnh sát sau khi hỏa táng cô xong, hãy chôn cùng với người thân đã mất của cô. Cô còn để lại một chiếc thẻ ngân hàng.
Cửa khẩu Tân Cảng từng là một bến cảng phồn hoa, tàu thuyền tấp nập. Nhưng sau này, vì nhiều lý do, cộng thêm việc những bến cảng mới giao thông thuận tiện hơn xuất hiện, bến cảng cũ dần bị bỏ hoang.
Hiện tại, hiếm ai lui tới nơi này. Nếu thực sự có người tự sát ở đây, đến người chứng kiến cũng chẳng có.
Đây là một vụ tự sát đã được lên kế hoạch từ trước.
Chiếc xe đen lao nhanh về phía địa điểm chỉ định. Cánh tay người đàn ông ngồi ghế sau nổi gân xanh.
Cửa khẩu Tân Cảng rất vắng vẻ. Sau khi đến nơi, Trì Châu và tài xế không mất nhiều công sức đã phát hiện ra bóng người ở cách đó không xa.
Một người con gái mặc đồ đen, quay lưng về phía họ, đứng bên mép bến tàu. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Bóng dáng cô đơn, nhỏ bé giữa biển rộng bao la, hiện ra vài phần thê lương.
Lòng Trì Châu trào dâng lửa giận, sắc mặt anh trầm xuống đến nỗi người tài xế bên cạnh nín thở, không dám hé răng.
Anh không biết đối phương đã trải qua những gì, nhưng việc lựa chọn tự sát không nghi ngờ gì là một hành vi trốn tránh yếu đuối, vừa đáng hổ thẹn lại vừa bất tài.
Ba mươi năm cuộc đời Trì Châu chưa từng có chữ “trốn tránh”. Người thân của anh lẽ ra cũng phải như vậy mới đúng. Dù có khổ cực đến đâu cũng phải sống tiếp, tìm cách vượt qua. Chết rồi thì thực sự là hết, chẳng còn gì nữa.
Mang nặng tư tưởng đó, Trì Châu hoàn toàn không thể lý giải nổi hành vi vứt bỏ sinh mệnh của người khác.
Trì Châu vừa tiến lại gần, vừa nghĩ xem sau khi đưa người về thì phải làm thế nào để “nắn” lại suy nghĩ của cô. Bỗng anh thấy người con gái phía trước dường như nhận ra điều gì, liền xoay người lại.
Ngọn lửa giận trong lòng anh lập tức xìu xuống như quả bóng xịt hơi, chẳng còn sót lại chút gì.
Đây… đây là vẻ đẹp gì vậy? Mãnh liệt đến nghẹt thở, va chạm mạnh mẽ vào tim phổi người ta. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió biển gào thét, biển rộng mênh mông bỗng tan biến khỏi ngũ quan của anh, trong đầu chỉ còn lại một bóng hình duy nhất.
Mái tóc dài đen nhánh như mực lấp ló che đi một phần khuôn mặt, cũng chính vì vậy mà vẻ đẹp ấy càng thêm thần bí, cuốn hút.
Đây… là em gái của anh sao?
Trì Châu không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Răn dạy cũng không đúng, trách mắng cũng chẳng xong. Tất cả đều bị anh gạt sang một bên. Trong đầu anh chỉ còn một ý niệm duy nhất:
Anh phải bảo vệ Vân Xu. Những vấn đề đã khiến cô lựa chọn hủy hoại bản thân mình, anh nhất định sẽ từng cái từng cái giải quyết.
Từ nay về sau, bất cứ khổ đau nào cũng phải tránh xa cô.
Người tài xế ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ vẻ đẹp kinh diễm vừa rồi. Ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào người con gái ở bến tàu, khiến Trì Châu không vui.
Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm đến những chuyện này. Vân Xu vẫn đang đứng ở một nơi vô cùng nguy hiểm.
Anh cần phải nghĩ cách xua tan ý định tự hủy hoại bản thân của em ấy, nếu không với khoảng cách xa thế này, căn bản không kịp ngăn cản em ấy nhảy xuống mất.
Vân Xu quay đầu lại, phát hiện có hai người lạ mặt xuất hiện ở đằng xa. Cô có chút ngơ ngác. Mình đã chọn địa điểm và thời gian kỹ càng rồi mà, sao lại trùng hợp gặp người thế này?
Nhưng thôi, không sao cả. Mọi chuyện tiếp theo đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Cái chết mới là nơi bình yên mà cô tìm kiếm.
Vân Xu lơ đãng quay tầm mắt đi, chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của người đàn ông phía sau vang lên:
“Vân Xu, anh là anh trai của em!”
Đối diện với ánh mắt của Vân Xu, Trì Châu biết là hỏng rồi. Cô căn bản không quan tâm người đến là ai. Vì thế, anh chỉ có thể “tung” ra thân phận để thu hút sự chú ý của cô, còn bản thân thì chậm rãi tiến lại gần, tìm cơ hội kéo người trở về.
“… Anh trai?” Vân Xu ngập ngừng. Trong cuộc đời ngắn ngủi của cô chưa từng tồn tại một người thân nào như vậy.
“Đúng vậy, anh là anh trai của em.” Người đàn ông anh tuấn hạ giọng, như sợ làm cô giật mình.
“Em là đứa em gái mà anh đã thất lạc.”