Ở thành phố A này, ai mà chẳng biết đại công tử nhà họ Trì là người đến cả bố mình còn dám bật lại trong cuộc họp. Vậy mà một người như thế, lại có thể vì một người khác mà cố ý thay đổi thái độ. Nếu có người quen biết Trì Châu ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm xuống đất cho xem.
Vân Xu nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói chuyện. Đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vẻ mông lung và nghi hoặc. Biểu cảm chân thành tha thiết của người đàn ông khiến cô không khỏi tin tưởng.
Thì ra, cô vẫn còn một người anh trai.
Anh trai là một sự tồn tại như thế nào nhỉ? Cô không biết, cũng chưa từng cảm nhận được.
Nhưng anh ấy đến đã quá muộn rồi. Thế giới của cô đã sớm trở nên hoang tàn vắng vẻ.
Trì Châu nhận ra sự bài xích và bất an của Vân Xu, lòng anh quặn thắt. Nhân lúc nói chuyện, anh tiến lại gần thêm vài bước. Càng đến gần, anh càng cảm nhận rõ hơn ý chí sống mong manh của Vân Xu. Cả người cô toát ra vẻ bình tĩnh đến nghẹt thở.
Cầu sinh là bản năng của con người, có thể khiến Vân Xu lựa chọn kết cục này, chắc chắn cô đã phải trải qua những đau khổ khó ai tưởng tượng được.
Trì Châu không khỏi hối hận. Vì sao anh không phát hiện ra chuyện này sớm hơn? Nếu anh có thể sớm đưa Vân Xu về bên cạnh, có lẽ cô sẽ không nảy sinh ý định hủy hoại bản thân mình.
“Vân Xu, anh trai bây giờ đến đón em về nhà, em theo anh được không? Ở đây nguy hiểm lắm.” Trì Châu tiếp tục dụ dỗ cô em gái.
“Nhà…?”
Cô không có nhà.
Sự im lặng của Vân Xu khiến Trì Châu càng thêm hoảng hốt. Anh điên cuồng suy nghĩ trong đầu, tìm kiếm những lời khuyên nhủ phù hợp, sợ rằng mình sẽ vô tình kích thích đến cô ấy. Những lời nói ra đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng vấn đề là, anh chỉ nắm được những thông tin cơ bản về Vân Xu trong vài năm gần đây, còn về quá khứ của cô thì hoàn toàn mù mờ.
Trong thoáng chốc, anh nhớ tới Vân Xu dường như có mối quan hệ đặc biệt tốt với người thân đã mất của cô.
“Vân Xu, anh nghĩ bà Lý nhất định sẽ không muốn thấy em đứng ở đây đâu. Bà ấy yêu thương em như vậy, hy vọng em cả đời vui vẻ hạnh phúc. Chúng ta không thể phụ lòng mong mỏi của bà, đúng không em?”
Lời của Trì Châu rất khéo léo, câu cuối cùng trực tiếp gắn kết hai người thành một thể.
Thông tin cho thấy bà Lý đã để lại toàn bộ tài sản cho Vân Xu, và Vân Xu mỗi tháng đều đến viếng mộ bà. Bà Lý chắc chắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Vân Xu. Lấy bà làm cầu nối, chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên, nghe anh nói vậy, thần sắc Vân Xu dao động, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
Trì Châu không hổ danh là người trẻ tuổi đã có thể quản lý Trì gia. Khả năng nắm bắt cơ hội và quan sát cảm xúc của anh có thể nói là nhất lưu. Nhân lúc Vân Xu dao động, anh lại nói thêm rất nhiều lời dụ dỗ ngọt ngào.
Trong vài phút ngắn ngủi, số lời ngon tiếng ngọt mà Trì Châu nói ra có lẽ còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại. Nhưng anh chẳng hề để ý đến hình tượng của mình nữa. Trong mắt anh giờ đây chỉ có cô em gái.
Cuối cùng, Vân Xu ngập ngừng gật đầu.
Trì Châu mừng rỡ trong lòng. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, bước những bước chân bình thường nhất về phía Vân Xu. Cuối cùng, anh nắm lấy tay em gái, ôm chặt cô vào lòng.
Nguyên nhân Vân Xu lựa chọn hủy hoại bản thân, phần lớn là vì trên thế giới này không còn điều gì níu kéo cô nữa. Quá khứ đau thương giam cầm cô trong thế giới của riêng mình, khiến cô luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài. Mà cô đơn tồn tại là một điều vô cùng đáng sợ.
Sự xuất hiện mạnh mẽ của Trì Châu đã phá vỡ sự phong bế của Vân Xu. Thân phận anh trai mang đến cho anh một lợi thế tự nhiên.
Anh nắm bắt được điểm yếu của Vân Xu, từng bước lay động ý định ban đầu của cô. Vân Xu lại thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người khác, làm sao đấu lại được tài ăn nói của Trì Châu? Cuối cùng, cô ngoan ngoãn để anh đưa rời khỏi bến tàu.
Trên chiếc xe hơi màu đen.
Người tài xế nắm chặt vô lăng, mắt không dám liếc đi đâu. Ông chủ có ý kiến về việc anh thất thố lúc trước, giờ mà còn dám lơ đãng nhìn nữa, sợ là ngày mai cuốn gói luôn chứ chẳng chơi.
Chỉ là trong lòng anh vẫn còn vương vấn cảnh tượng vừa nãy.
Tài xế làm việc cho Trì Châu đã ngót nghét hai năm, cũng biết lần này ra ngoài là để đón cô tiểu thư bị trao nhầm năm xưa về nhà. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, dù sao thì dù có là tiểu thư Trì gia thật sự đi nữa, cách biệt nhau 25 năm trời, việc có thể trở về Trì gia hay không vẫn còn là một ẩn số.
Trở về Trì gia rồi, liệu có thể thật sự hòa nhập vào gia đình và giới thượng lưu này hay không, cũng là cả một vấn đề.
Nhưng vượt ngoài dự đoán của mọi người, tiểu thư Vân Xu lại xinh đẹp đến nhường này, đến cả một người cứng nhắc như Trì tiên sinh cũng chẳng còn giữ được vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt nhu hòa hẳn đi.
Tài xế dám chắc một điều, địa vị của tiểu thư Vân Xu chắc chắn sẽ không hề thấp.
Ngẫm lại nhan sắc ấy thì cũng dễ hiểu thôi, ai mà nỡ lòng làm cô ấy phải khổ sở cơ chứ?
Trì Châu nắm chặt tay Vân Xu, tựa như đang nắm một khối băng ngọc. Anh nhíu mày, không nói không rằng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Vân Xu.
Vân Xu nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo vest rộng thùng thình, trông càng thêm nhỏ nhắn. Lòng Trì Châu dâng lên một tình cảm trìu mến vô bờ.
Đây là em gái của anh, sao mà mong manh đến thế.
Là người mà anh nhất định phải bảo vệ, chở che.
Vân Xu ngồi bên cạnh Trì Châu, cả người gượng gạo, không tự nhiên. Dù cho người bên cạnh đã cố gắng thu lại vẻ khí thế của mình, trong mắt cô, anh vẫn cứ mạnh mẽ, áp bức. Hai người rõ ràng chỉ mới gặp nhau lần đầu, mà Trì Châu lại ân cần tỉ mỉ với cô cứ như một người anh trai đã gắn bó bao năm.
Chiếc áo khoác trên người giúp cô bớt đi cái lạnh lẽo của gió biển, hơi ấm từ anh bao bọc lấy cô. Vân Xu có chút không biết phải làm sao. Cô đã tách rời khỏi xã hội quá lâu rồi, không biết nên đối diện với lòng tốt của người khác như thế nào cho phải.
Đặc biệt là khi cô vừa mới biết mình có một người anh trai.
“… Sao anh biết em ở đó?” Vân Xu vẫn không thể gọi thành tiếng hai từ “anh trai”, cô cảm thấy quá đường đột, quá kỳ lạ.
Trì Châu cũng không ép buộc, dù sao hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, thời gian sau này còn dài, anh có thể từ từ vun đắp tình cảm với em gái. “Chú bảo vệ ở cổng đã giao lá thư đó cho anh, nhờ vậy anh mới kịp thời biết được vị trí của em.”
Nghĩ đến đây, Trì Châu cũng thấy lòng đầy sợ hãi. Thiếu chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi là anh đã mất đi em gái mình rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu có thể nằm lại trong làn nước biển lạnh giá, mất đi sinh mệnh, tim anh như muốn nứt ra từng mảnh.
Vân Xu im lặng. Cô bảo chú Lý giao thư cho người đến tìm mình, vốn chỉ là muốn nếu mình mất tích vài ngày, chú Lý sẽ báo cảnh sát, hoặc là thi thể cô bị người phát hiện, cảnh sát sẽ chủ động tìm đến cửa. Dù là trường hợp nào, di thư cũng sẽ đến tay cảnh sát.
Nào ngờ đâu, người anh trai từ trên trời rơi xuống lại vô tình có được nó.
Để Vân Xu yên tâm, Trì Châu đưa cho cô xem những giấy tờ chứng minh quan hệ anh em của hai người trong xe.
Trong tài liệu không có ảnh chụp, Trì Châu lúc cầm lấy còn có chút nghi hoặc. Đến khi nhìn thấy người thật, mối nghi ngờ trong lòng anh tan biến dễ dàng. Anh vô cùng cảm kích bà Lý kia, nếu không phải bà che giấu ảnh chụp của Vân Xu kín đến vậy, có lẽ em gái anh đã sớm bị những kẻ xấu bụng tranh giành rồi.
Viễn cảnh đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến huyết áp anh tăng vọt.
Sau khi Trì Châu đưa Vân Xu trở về, theo yêu cầu của cô, cả hai lại làm giám định ADN một lần nữa. Khoa học chứng minh hai người đích thực là anh em ruột.
Vân Xu hoàn toàn yên lòng, trong đôi mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng xuất hiện những sắc thái khác.
Kế hoạch ban đầu của Trì Châu là sẽ chỉ ở lại thành phố B nhiều nhất hai ngày, rồi phải quay về công ty giải quyết công việc. Nhưng sau khi gặp được Vân Xu, anh lập tức thay đổi chủ ý, quyết định ở lại đây trước đã. Còn công việc, anh có thể xử lý từ xa qua máy tính.
Tuy rằng phiền phức không ít, nhưng so với việc được ở bên cạnh Vân Xu thì hoàn toàn không đáng gì.
Trì Châu biết trạng thái tinh thần của Vân Xu rất tệ, không thể tùy tiện đưa cô rời khỏi nơi quen thuộc nhất này được. Ít nhất phải đợi đến khi cô thật lòng chấp nhận anh là anh trai mình, anh mới thuận lý thành chương đưa ra đề nghị của mình.
Mấy ngày tiếp theo, Trì Châu tranh thủ mọi cơ hội để ở bên em gái. Trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng anh cũng để lại dấu ấn “anh trai” trong lòng em gái, và thành công chuyển đến sống cùng Vân Xu.
Trì Châu nhận hộp cơm từ tay tài xế gõ cửa, sau đó đóng cửa lại. Khoảng thời gian anh và em gái dùng bữa trưa không cần người ngoài quấy rầy.
“Xu Xu, đến giờ ăn trưa rồi, mau lại đây em.” Trì Châu vừa nhỏ giọng gọi Vân Xu đang ngồi trên sô pha, vừa bày biện đồ ăn.
Vài ngày trước, sau khi phát hiện Vân Xu quanh năm suốt tháng đều ăn đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, Trì Châu nhíu mày thật sâu. Anh không thể tin được em gái mình lại sống những ngày tháng như vậy. Lập tức anh gọi điện thoại dặn dò cấp dưới, chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe.
Công ty không ở đây, nhưng tiền thì ở đâu mà chẳng dùng được.
Trì Châu rất tự nhiên mà tiếp nhận mọi sinh hoạt của Vân Xu, bao gồm ba bữa ăn mỗi ngày, quần áo thường ngày, châu báu trang sức và những nhu yếu phẩm khác. Với tư cách là anh trai của Xu Xu, đây là chuyện đương nhiên phải làm.
Anh cố ý xem nhẹ cậu em trai và cô em gái không thân thiết với mình trong nhà, một lòng đắm chìm trong niềm vui nuôi nấng Xu Xu.
“Anh Cả, em đến ngay đây ạ.” Vân Xu buông điều khiển từ xa xuống. Mấy ngày nay, tầm quan trọng của Trì Châu trong lòng cô không ngừng tăng lên. Cô rốt cuộc đã ý thức rõ ràng được rằng đối phương là người thân ruột thịt của mình.
Sự tốt bụng của Trì Châu đối với cô, cô đều nhìn thấy rõ trong mắt. Nhiều yếu tố cộng hưởng lại với nhau, khiến Vân Xu ngày càng thêm ỷ lại vào Trì Châu.
Mà Trì Châu hiển nhiên vô cùng tận hưởng sự ỷ lại này của Vân Xu. Nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn lộ ra trên gương mặt xinh đẹp vô song của Vân Xu, tim Trì Châu như muốn tan chảy thành nước, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt cô.
Trên đời này sao lại có một cô em gái vừa đáng thương vừa đáng yêu đến thế cơ chứ?
Trì Châu vô cùng tiếc nuối vì Vân Xu đã không lớn lên bên cạnh anh. Bằng không, anh nhất định sẽ nâng niu, che chở cô như trân bảo.
Hai anh em hưởng thụ bữa trưa ấm áp xong, Trì Châu tự mình xắn tay áo rửa bát, lau bàn. Không chỉ vậy, anh còn phụ trách toàn bộ việc vệ sinh nhà cửa, bởi vì Vân Xu bài xích người lạ tiến vào không gian riêng tư của cô.
Vì thế, vị tổng tài Trì chưa từng đụng tay vào việc nhà trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã trở thành một tay nội trợ thiện nghệ.
Trong lòng anh còn rất tự hào nữa chứ, vì mình đối với Xu Xu mà nói, không phải người xa lạ.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào người Vân Xu, dát lên gương mặt đẹp phi phàm của cô như mạ lên một lớp vàng kim nhàn nhạt.
Trì Châu gõ bàn phím, thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Xu bằng ánh mắt dịu dàng. Thấy cô ngủ say đến gò má ửng hồng, vẻ nuông chiều trong mắt anh như muốn trào ra, lòng càng thêm tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Lúc này, anh đang ngồi trên sô pha xử lý những văn kiện mà thư ký gửi đến. Còn Vân Xu thì nép mình bên cạnh anh nghỉ ngơi. Đây là thói quen được hình thành dưới sự dẫn dắt cố ý của Trì Châu, với hy vọng có thể tăng thêm sự gắn bó giữa hai người.
Trì Châu tin rằng chẳng bao lâu nữa, Vân Xu sẽ hoàn toàn chấp nhận anh. Em gái anh là một đứa trẻ dịu dàng như vậy, người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ đáp lại bằng sự thiện ý.
Chờ khi trở về thành phố A, anh sẽ mời về cho Vân Xu bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Dù Vân Xu hiện tại đã từ bỏ ý định tự hủy hoại bản thân, nhưng Trì Châu vẫn cảm nhận được cô đang tự tách mình ra khỏi thế giới, đây là một điều không bình thường.
Sau khi trạng thái tâm lý của Vân Xu chuyển biến tốt đẹp hơn, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, thông báo với mọi người rằng Vân Xu là em gái anh, là thiên kim nhà họ Trì.
Trong khi Trì Châu an tâm bồi dưỡng tình cảm với em gái ở thành phố B, thì những người nhà họ Trì ở thành phố A lại chìm trong bầu không khí trầm mặc.
Trì Tiêu Tiêu ở nhà càng thêm im lặng, trên mặt lúc nào cũng mang theo vài phần u sầu. Thời gian anh Cả đi đón Vân Xu cứ kéo đài lại mãi, trong lòng cô không khỏi hoang mang. Chỉ khi cảm nhận được tình yêu thương của mẹ và anh Hai dành cho mình vẫn không hề thay đổi, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bà Trì nhận thấy sự bất an của con gái, ôm con vào lòng an ủi: “Tiêu Tiêu đừng lo lắng, Trì Châu nói con bé đó hiện tại sống một mình thôi, chúng ta chỉ cần đưa con bé về, bồi thường cho nó là được, con vẫn luôn là bảo bối của ba mẹ mà.”
Trì Hiền cũng ra sức an ủi em gái: “Yên tâm đi, dù cho Vân Xu gì đó có về thật, cũng tuyệt đối không vượt qua được em đâu. Anh Hai mãi mãi đứng về phía em.”
Trì Tiêu Tiêu nép vào lòng mẹ. Cô biết mình hẳn là nên ngăn anh Hai nói những lời như vậy, bởi vì bản thân cô xác thực đã chiếm lấy cuộc sống của người khác, hưởng thụ những đãi ngộ vốn dĩ không thuộc về mình. Nhưng Trì Tiêu Tiêu đáng hổ thẹn phát hiện ra rằng, sâu thẳm trong lòng, lại cảm thấy vui vẻ vì những lời anh Hai nói.
Trong lòng ba mẹ và anh Hai, cô vẫn mãi quan trọng hơn cái người tên Vân Xu sắp trở về kia.
“Anh Hai, đừng nói vậy mà, dù sao thì Vân Xu mới là người nhà họ Trì chân chính.” Xuất phát từ một chút áy náy, Trì Tiêu Tiêu vẫn lên tiếng.
“Cái gì mà người nhà họ Trì chân chính chứ.” Trì Hiền cười nhạo một tiếng: “Chúng ta thừa nhận thì mới là người nhà, không thì cũng chỉ là người dưng thôi.”
Bà Trì ngồi bên cạnh không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời con trai.
Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động.
Trì Hiền xoa đầu em gái. Tiêu Tiêu mới là cô em gái yêu dấu của anh, là đại tiểu thư Trì gia mà cả giới thượng lưu công nhận.
Có điều, thời gian anh Cả ở bên kia đúng là hơi lâu thật. Chuyện phiền phức gì mà có thể níu chân anh Cả ở thành phố B lâu đến vậy chứ? Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc Trì Châu ở lại thành phố B là vì Vân Xu. Trong mắt Trì Hiền, Trì Châu chỉ là một cỗ máy công việc vô tình vô vị.
Vẫn là nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút thì hơn.
Trì Hiền lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi. Sau vài tiếng “tút tút”, điện thoại được nhấc máy.
“Anh Cả?”
“…Uy.” Một giọng nữ nhẹ nhàng, êm tai vang lên.
Trì Hiền sững sờ, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất. Anh trước nay chưa từng nghĩ đến giọng nữ lại có thể xuất hiện trong điện thoại của anh Cả. Từ từ… người phụ nữ có thể xuất hiện bên cạnh Trì Châu vào thời điểm này…
Chẳng lẽ là cô em gái bị trao nhầm kia?
Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu hai mặt nhìn nhau, Trì Hiền bật loa ngoài, hai người đương nhiên cũng nghe được giọng nữ xa lạ kia.
Vân Xu dụi dụi mắt. Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, theo phản xạ muốn tắt chuông báo. Đợi đến khi nghe được giọng nói xa lạ truyền đến từ điện thoại, cô mới phát hiện mình đã nghe nhầm máy.
Cô nhìn quanh phòng khách, máy tính xách tay vẫn mở trên bàn, người thì đã đi đâu mất. “Anh Cả không có ở đây, anh chờ một chút…”
Cô định đi sang phòng khác tìm xem.
“…” Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: “Cô là Vân Xu?”
“Ừm.” Vân Xu có chút tò mò không hiểu vì sao người kia lại biết tên mình, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã lập tức thay đổi thái độ.
“Điện thoại của anh Cả tôi sao lại do cô nghe máy?”
Chưa đợi Vân Xu kịp trả lời, từ micro đã vọng lại một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.
“Tiểu thư Vân Xu, thủ đoạn của cô cao tay thật đấy. Mới có bao lâu mà đã dụ dỗ được anh Cả tôi ngoan ngoãn nghe lời, đến cả điện thoại cũng giao cho cô. Thật khiến người khác phải bái phục sát đất.” Giọng Trì Hiền trở nên cay nghiệt.
Việc Vân Xu nghe máy điện thoại của Trì Châu đã chứng thực trong lòng anh rằng cô ta là một người phụ nữ tâm cơ.
Một người lạnh lùng, nghiêm túc như Trì Châu lại để điện thoại bên cạnh cô ta, đủ chứng tỏ quan hệ giữa hai người hiện giờ thân thiết đến mức nào. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh Cả đối với người nhà, Trì Hiền không thể tưởng tượng nổi anh ấy sẽ yêu thương Vân Xu đến mức nào.
Chắc chắn là Vân Xu đã dùng chiêu trò gì đó, lừa phỉnh anh Cả. Giọng nói trong trẻo như tiếng trời đặt lên người cô ta thật là lãng phí.
Vân Xu cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu đối phương đang nói gì.
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Trì Hiền cười khẩy, còn giả bộ ngây thơ nữa à? Nghe máy điện thoại, chẳng phải là để nói cho người nhà họ Trì biết quan hệ giữa cô và Trì Châu tốt đẹp đến mức nào sao?
“Tôi mặc kệ cô có tâm tư gì. Tốt nhất nên dẹp hết đi. Dù sau này anh Cả có đưa cô về, ba mẹ và tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là người nhà họ Trì. Em gái tôi chỉ có một mình Trì Tiêu Tiêu thôi. Cô tốt nhất nên nhớ cho rõ điều này.”
“Đừng tưởng rằng anh Cả thừa nhận cô là mọi chuyện sẽ vạn sự đại cát!”
Trì Hiền hung dữ cúp máy.
Bà Trì do dự nói: “Tiểu Hiền, vừa rồi con có phải đã nói hơi quá lời rồi không?”
Con bé kia còn chưa nói gì mà.
Trì Hiền trợn mắt: “Mẹ à, mẹ đừng để cái giọng điệu vô tội của cô ta lừa gạt. Mẹ nghĩ xem anh Cả là người như thế nào? Anh ấy có tùy tiện thân thiết với người khác bao giờ đâu? Chắc chắn là cô Vân Xu kia dùng thủ đoạn rồi.”
Bà Trì ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Tính tình Trì Châu ngay cả bà còn chịu không nổi, không thể nào vừa gặp mặt đã có quan hệ tốt với Vân Xu được.
Trì Tiêu Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Trì Châu, lòng không khỏi có chút bồn chồn. Trì Châu có phải là kiểu người dễ dàng bị lừa gạt không nhỉ?
Trì Châu đang ở ban công nhỏ cạnh phòng ngủ lấy quần áo. Sợ làm phiền Vân Xu nghỉ ngơi, anh cố ý đóng cửa phòng lại, nên không nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.
Đợi đến khi chuẩn bị xong, anh bước vào phòng khách, liền thấy Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say lại trầm mặc ngồi trên sô pha, đầu rũ xuống, tay cầm điện thoại của anh.
Tim Trì Châu hẫng một nhịp. Dáng vẻ này của Vân Xu thường xuyên xuất hiện trong giai đoạn hai người còn xa lạ. Đến khi quen thân hơn, cô không còn như vậy nữa. Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm, nhẹ nhàng không tiếng động tiến lại gần.
“Xu Xu, sao lại dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa à?”
Vân Xu chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt tựa như chứa cả trời sao kia lúc này đã ngập tràn hơi nước đầy khổ sở, khiến tim Trì Châu như muốn tan nát.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh kìm nén cảm xúc, bước nhanh tới chỗ cô.
“Anh Cả, vừa rồi có người gọi điện thoại đến.” Vân Xu khổ sở nói: “Anh ấy nói em dùng thủ đoạn với anh, nói sẽ không thừa nhận em là người nhà họ Trì.”
“Anh Cả, anh có bỏ rơi em không?”
Trì Châu là người nhà họ Trì, mà người nhà họ Trì lại phủ nhận thân phận của cô. Vậy thì Trì Châu có còn là anh trai của cô nữa không?
Chỉ nghĩ đến việc Trì Châu sẽ rời bỏ mình, lòng Vân Xu đã như bị nỗi bi thương bao trùm.
Cô như đóa hoa yếu ớt, xinh đẹp bỗng dưng gặp phải sương tuyết, cảm xúc dần lụi tàn. Cả người Trì Châu lạnh toát. Anh sợ hãi em gái mình sẽ lại biến về dáng vẻ lúc ban đầu gặp mặt, không có chút sinh khí nào. Anh đã vất vả lắm mới khiến gương mặt cô tươi cười trở lại.
Mà Trì Hiền lại dễ dàng phá hủy tất cả nỗ lực mấy ngày nay của anh.
Trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, Trì Châu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai của em gái: “Xu Xu, em đừng để ý đến thằng nhóc đó. Hắn chỉ là một kẻ không quan trọng, không cần bận tâm đến hắn làm gì. Tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng thời gian ở chung rất ít, quan hệ cũng bình thường thôi. Hắn trước giờ không thể đại diện cho anh được.”
Đây hoàn toàn không phải lời nói dối. Từ nhỏ, bọn họ một người theo ông Trì, một người theo bà Trì hoặc ông bà nội, sau khi lớn lên, Trì Châu trực tiếp lao vào công việc ở công ty, suýt nữa thì coi công ty là nhà luôn rồi. Thời gian hai anh em ở chung còn không bằng hồi nhỏ nữa là.
Tình anh em của họ so với những gia đình bình thường còn lạnh nhạt hơn nhiều.
“Em là cô em gái mà anh yêu thương nhất, mãi mãi là như vậy. Bất kể ai nói gì bên tai em, đều không cần tin họ. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, anh thề đấy.” Giọng nói trầm ấm, chân thành vang lên, mang theo sự trân trọng vô bờ.