Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1: Đánh Rơi Trân Bảo

Trước Sau

break

Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia.

Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách.

Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình.

Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc.

Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen.

Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ?

Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay là báo cáo xét nghiệm bị sai hả ông? Mình đi bệnh viện khác kiểm tra lại đi, Tiêu Tiêu không thể nào không phải con mình được mà.”

Nhà họ Trì có hai con trai, một con gái. Con trai cả là Trì Châu thì được ông Trì đích thân dạy dỗ để thừa kế gia nghiệp. Con trai thứ hai là Trì Hiền thì thường xuyên ở bên cạnh những người thân thuộc thế hệ trước của gia đình. Chỉ có Trì Tiêu Tiêu là hoàn toàn do một tay bà Trì nuôi lớn.

Tin Trì Tiêu Tiêu không phải thiên kim Trì gia cũng là một cú sốc lớn đối với bà.

Ông Trì im lặng hút thuốc. Bình thường ông chẳng bao giờ hút thuốc trước mặt người nhà, nhưng chuyện của Trì Tiêu Tiêu thực sự đả kích ông quá lớn. Người đàn ông đã ngoài năm mươi này không kìm được mà châm thuốc ngay trong phòng khách.

Khói thuốc trắng xóa lượn lờ, nicotin kích thích thần kinh.

Lời vợ nói, lẽ nào ông không nghi ngờ sao? Nhưng ngay khi phát hiện ra chuyện này, ông Trì đã lập tức mang mẫu đi xét nghiệm ở ba bệnh viện khác nhau rồi.

Kết quả vẫn y như vậy.

Trì Tiêu Tiêu không phải con của ông và bà Trì.

Ông thở dài: “Báo cáo không sai đâu vợ ơi, sự thật là như thế đấy.”

Bà Trì khóc càng dữ dội hơn, miệng cứ lẩm bẩm: “Sao lại thế được chứ?”

Tại sao đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy lại không phải con ruột của bà?

Còn Trì Tiêu Tiêu thì im lặng ngồi một bên. Khác với vẻ ngoài rạng rỡ, hào phóng thường ngày, lúc này cô ta như bị nỗi buồn quá lớn nuốt chửng. Cả người cô phảng phất mất đi sức sống vốn có, trông thật đáng thương.

Trì Hiền cau mày, vẻ tuấn tú trên gương mặt lộ rõ vẻ bực bội. Mấy ngày nay không khí trong nhà cứ như thế này, anh chịu hết nổi rồi. Đặc biệt là dáng vẻ của Trì Tiêu Tiêu càng khiến anh đau lòng không thôi.

Cô em gái xinh đẹp, ưu tú luôn tự tin, hào phóng, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi người. Đã bao giờ em ấy phải buồn bã như thế này đâu?

Nghĩ vậy, Trì Hiền thoáng chút ác cảm với người em gái ruột mà anh chưa từng gặp mặt.

Trì Hiền không nhịn được lên tiếng với mẹ: “Mẹ à, kể cả Tiêu Tiêu không phải con ruột thì sao chứ? Chúng ta đã sống chung hơn hai mươi năm rồi, tình cảm rõ ràng là thật mà.”

“Mình cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không? Tiêu Tiêu vẫn là người nhà mình, là em gái con, là con gái của ba mẹ, mọi thứ sẽ không thay đổi.”

“Hơn nữa, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, cái người bị ôm nhầm kia chắc chắn đã có cuộc sống riêng của họ rồi. Nếu chúng ta tìm người ta về, nói không chừng lại phá hỏng cuộc sống của người ta ấy chứ.” 

Trì Hiền nói nghe hay vậy thôi, là vì anh đang nghĩ cho cô em gái chưa từng gặp mặt. Thực tế trong lòng anh chỉ mong đối phương đừng bao giờ xuất hiện thì hơn. Anh cảm thấy nếu tìm lại đứa trẻ bị trao nhầm năm xưa, Trì Tiêu Tiêu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu gần tuổi nhau, hai anh em quan hệ cực kỳ tốt. Anh là người thương yêu Trì Tiêu Tiêu nhất nhà, chỉ sau bà Trì. Anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu bị cô em gái ruột kia cướp mất vị trí.

So với một người xa lạ chưa từng gặp mặt, thì Trì Tiêu Tiêu vẫn có vị trí cao hơn hẳn trong lòng anh.

Tiếng nức nở của bà Trì nhỏ dần, vẻ do dự hiện lên trên mặt bà. Lời con trai thứ hai nói trúng tim đen của bà. Chỉ cần coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thì Tiêu Tiêu vẫn sẽ là đứa con gái xuất sắc, hiểu chuyện của bà.

Quan trọng hơn là, bà Trì lo sợ rằng sau khi nhận lại con gái ruột, bố mẹ ruột của Tiêu Tiêu sẽ cướp mất đứa con gái mà bà đã tỉ mỉ nuôi dưỡng. Điều này bà Trì tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Có lẽ bỏ qua chuyện này mới là cách giải quyết tốt nhất.

“Anh Hai…” Trì Tiêu Tiêu không ngờ anh Hai lại đưa ra ý kiến như vậy. Cô mơ hồ cảm thấy điều này không đúng, nên ngập ngừng lên tiếng.

“Tiêu Tiêu cứ yên tâm.” Trì Hiền trấn an em gái: “Ba mẹ và anh trai sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. Em mãi mãi là người Trì gia.”

Gương mặt xinh đẹp của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động. Anh Hai luôn yêu thương cô như vậy. Cô thật sự không muốn rời xa gia đình mình. Những lời chuẩn bị nói ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.

Biết đâu người bị trao đổi kia cũng giống như cô thì sao?

Còn về hoàn cảnh gia đình mà đứa trẻ bị trao đổi kia đang lớn lên, Trì Tiêu Tiêu cố ý lờ đi. Cô không dám tưởng tượng, nếu đứa trẻ bị ôm nhầm phải sống trong một gia đình không hạnh phúc thì sẽ như thế nào.

Trì Tiêu Tiêu luôn biết mình hạnh phúc hơn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa. Đồ vật cô muốn, ba mẹ đều sẽ mua cho cô. Các anh trai yêu thương cô. Cô chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì, năm nào cũng được đi du lịch khắp nơi cùng gia đình. Đó đều là những điều mà những gia đình bình thường không thể có được.

Cho nên, khi biết mình không phải con ruột Trì gia, so với đau buồn, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng có nhiều sợ hãi và áy náy hơn.

Cô sợ hãi mình sẽ bị đuổi ra khỏi Trì gia, áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc đời của người khác.

Nhưng cô thực sự không thể rời bỏ gia đình mình được.

“Xử lý?” Một giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc vang lên. “Trì Hiền, cố tình lờ đi sự thật bày ra trước mắt, đây là cách xử lý của em sao?”

Một bóng dáng cao lớn từ cửa chính bước vào. Người đàn ông anh tuấn nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình và thất vọng. “Anh không ngờ em lại có thể nói ra những lời như vậy.”

“Anh Cả…” Trì Hiền lập tức nhỏ giọng, mím môi, không dám nói thêm gì nữa.

Trì Châu được ông Trì một tay bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp, con giỏi hơn cha, năng lực xuất chúng, công ty ngày càng phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của anh.

Không biết là do tính cách vốn có hay là do sự dạy dỗ của ông Trì, mà Trì Châu từ nhỏ đã luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần. Càng lớn, khí chất trên người anh càng thêm uy nghiêm. Đừng nói là Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu, ngay cả bà Trì đôi khi nói chuyện với Trì Châu cũng phải dè chừng.

Vì vậy, quan hệ giữa Trì Châu và người nhà cũng tương đối lạnh nhạt.

Lúc này, ánh mắt thất vọng của Trì Châu nặng nề đổ xuống, khiến Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ người.

“Trì Châu, con đừng trách Tiểu Hiền, nó chỉ là lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi mà.” Bà Trì vội vàng bênh vực Trì Hiền.

“Lo lắng cho Tiêu Tiêu mà có thể vứt bỏ nguyên tắc sao?” Trì Châu lạnh nhạt nói: “Đó là em gái ruột của con, là đứa con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chứ không phải người dưng nước lã ngoài đường.”

Bà Trì im lặng. Bà vô thức xoa bụng mình. Nơi đây đã từng chứa đựng đứa con máu mủ ruột thịt của bà. Mà đến giờ bà vẫn không biết đứa bé đó trông như thế nào.

Nhất thời, tâm trạng bà trở nên phức tạp, bà cũng im lặng theo.

Trì Tiêu Tiêu chú ý đến hành động của bà Trì, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt. Lời anh Cả nói càng khiến cô thêm buồn tủi.

Trì Châu bình tĩnh nói ra quyết định của mình: “Con đã tìm được nơi ở của đứa bé kia rồi. Hai ngày nữa con sẽ tự mình đi đón con bé về. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi.”

Nói xong, anh chuẩn bị về phòng.

Công ty đã sớm được ông Trì giao lại cho Trì Châu quản lý. Để có thời gian rảnh vào hai ngày tới, anh muốn tăng ca xử lý công việc trước.

Ông Trì gọi anh lại: “Trì Châu, chuyện này có phải hơi nhanh quá không?”

Trong nhà vẫn còn đang rối tung rối mù, bây giờ đón người về, chẳng phải càng thêm loạn sao?

Trì Châu đối diện với cha. Nói anh có tình cảm thân thiết gì với đứa em gái ruột này thì hoàn toàn là nói đùa. Anh còn chưa từng gặp mặt cô bé, lấy đâu ra tình thân. Nhưng cô bé mang dòng máu cùng huyết thống với anh, điểm này cũng đủ để anh phải đón cô bé về.

“Ba, chúng ta đã bỏ lỡ 25 năm của con bé rồi.”

Cho nên, là quá muộn, chứ không phải quá nhanh.

Nhân vật chính của câu chuyện đang ở thành phố B xa xôi.

Trong thang máy, một đôi tình nhân đang ôm nhau ngọt ngào. Một người phụ nữ kín mít đứng ở góc khuất, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra là nữ giới qua dáng người mơ hồ.

Đinh —— Đến tầng 17 rồi.

Người phụ nữ độc thân im lặng bước ra ngoài, tay xách một túi nilon màu trắng, bên trong đựng mấy hộp cơm tiện lợi.

Sau khi cô vừa bước ra, tiếng trò chuyện của đôi tình nhân liền lớn hơn, nội dung cũng chuyển sang chủ đề liên quan đến người phụ nữ vừa rồi.

“A Hà, người kia là ai vậy anh? Giờ đã gần tháng 5 rồi mà còn mặc kín mít thế, chị ấy không nóng sao?”

“Anh cũng không rõ nữa. Anh ở đây nửa năm rồi, thỉnh thoảng cũng gặp chị ấy. Lần nào chị ấy cũng như thế này, anh còn nghi chị ấy là ma cà rồng ấy chứ, ban ngày không thể thấy ánh sáng.”

Cô gái bật cười khúc khích: “Còn ma cà rồng nữa đó. Hay là anh mong người ta là mỹ nữ ma cà rồng, xong tối đến hút máu anh?”

“Thôi thôi, dù là bị hút máu, thì anh đây cũng chỉ muốn bị mỹ nữ trước mặt hút máu thôi.” A Hà cười hề hề đáp.

Cuộc đối thoại trong thang máy, Vân Xu hoàn toàn không hay biết. Cô vẫn như thường lệ trở về nơi ở của mình.

Bật đèn, căn phòng khách tối tăm hiện ra. Vốn dĩ là cách bài trí ấm áp, nhưng vì chủ nhân không quan tâm, nên không ít chỗ bám đầy bụi, hiện ra vài phần ảm đạm.

Vân Xu mở tủ lạnh, bỏ đồ ăn mua được vào trong, sau đó đi đến canh sô pha, từng món từng món cởi bỏ trang bị trên người.

Khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, găng tay, khăn quàng cổ…

Cuối cùng, diện mạo thật sự hoàn toàn lộ ra.

Nếu có ai ở đây, có lẽ sẽ quên mất cả hô hấp. Đây là một gương mặt đẹp đến mức không thể hình dung, dùng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ để miêu tả cô, cũng đều trở nên thiếu sót và không đủ.

Nhưng Vân Xu chỉ tùy ý liếc mắt nhìn vào gương một cái, rồi lại dời mắt đi, bắt đầu ăn cơm.

Cô máy móc ăn hộp cơm, ánh mắt trống rỗng, như một con rối gỗ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Ăn cơm xong, cô cầm lấy cuốn lịch trên bàn.

Góc cuốn lịch đã hơi sờn, có thể thấy chủ nhân thường xuyên lật giở.

Vân Xu lật lịch sang hai trang, ánh mắt dừng lại ở ngày 27.

Còn hai ngày nữa.

Cô tự nhủ với chính mình, tất cả cuối cùng cũng có thể kết thúc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc