Rất đau, cả người đều đau.
Đau từ trong xương tủy đến da thịt bên ngoài.
Khi Hạc Nghệ vừa tỉnh lại, có một khoảng thời gian hắn mê man rất lâu, theo bản năng, hắn mút đầu vú nằm trong miệng mình.
Từng ngụm sữa thơm ngọt chảy xuống yết hầu khiến cơn đau trên người hắn cũng dịu lại.
Hắn cảm giác trên mặt mình bị một người đè lên, cảm giác bị đè không dễ chịu lắm.
Chỉ là hắn không có sức để đẩy thân thể phía trên ra, đành nằm im như vậy để mút sữa.
Rất nhanh, ngực bên trái không phồng lên nữa.
Sữa bên trong đều bị hắn hút sạch.
Hạc Nghệ ngậm núm vú mềm mại kia, không ngừng mút, hắn còn vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm núm vú, muốn hút được thêm chút sữa.
Nhưng cho dù làm thế nào thì cũng không có sữa chảy ra.
Hắn nhe răng ra, khẽ cắn vào đầu vú, sức không lớn lắm, chủ yếu là vì bây giờ hắn không còn bao nhiêu sức lực.
Trong lúc ngủ mơ, Ninh Ngôn bị đau, nàng xoay người ngã xuống bên cạnh hắn.
Nghe hơi thở của nàng, Hạc Nghệ mới biết, người bên cạnh là người đã cứu mình.
Hắn không chết, nhưng lại khó chịu hơn cả chết.
Cấm trận quá lợi hại, làm cho thân thể người phàm của hắn đầy thương tích, không có chỗ nào là hoàn hảo, chưa kể, trận pháp này còn đâm xuyên thân thể, trực tiếp chạm tới linh hồn bán thần của hắn.
Hạc Nghệ nằm ngửa trên đất, hắn quá đau đớn, lại vì hôn mê đã lâu nên sau khi tỉnh lại cũng không ngủ được nữa.
Hắn nghĩ đến cảnh trước khi chết, nhớ đến lời nói của tướng quân kia.
“Hạc Nghệ, cho dù ngươi là con trai của thần thì đã sao? Còn không phải vẫn thua dưới trận pháp của chúng ta, ha ha ha ha ha! Không ngại nói cho ngươi biết, chờ ngươi chết, toàn bộ Lê quốc đều là vật trong tay Đại Vinh chúng ta!”
“À, đúng rồi, còn có Ngọc Loan công chúa vừa cao quý vừa xinh đẹp kia nữa, chắc hẳn ngươi không biết đâu nhỉ, ngươi vừa rời kinh thành thì bọn họ đã đưa công chúa tới đây rồi! Bây giờ ngươi chết, bản tướng quân lại mang được hai chiến tích về kinh tiếp nhận phong thưởng của hoàng thượng.”
Hạc Nghệ khép mắt lại, ngực nổi lên sát ý và phẫn nộ.
Ánh mặt trời le lói, mặt trời vừa mọc lên ở phía đông.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa động, Ninh Ngôn nghiêng người ngủ cả đêm, đến lúc sáng, cả người đều tê liệt.
Nàng khẽ kêu một tiếng, vừa xoa tay và eo, vừa ngồi dậy.
Qua một đêm tích trữ, hai bầu vú kia lại đầy sữa, trướng căng đến mức Ninh Ngôn khó chịu.
Nàng thật sự không còn gì để nói.
“Thiểu năng nhân tạo, lăn ra đây! Ta còn phải tiết sữa bao lâu nữa? Ngày nào cũng ra sữa thế này ai mà chịu nổi?”
Tiểu Thực vui vẻ lên tiếng: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành nha…”