Không đợi Ninh Ngôn tức giận, nó lại vội vã bổ sung: “Chắc sẽ không tiết sữa lâu đâu, để Tiểu Thực đi kiểm tra xem sao, chủ nhân đừng tức giận!”
Ninh Ngôn thở dài, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Hạc Nghệ sống dở chết dở ở bên cạnh.
Dù sao chảy ra cũng lãng phí, còn không bằng để cho hắn uống.
Tuy rằng nàng cũng khát muốn chết, nhưng nàng quyết định sẽ không uống sữa của chính mình.
Hừ, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.
Ninh Ngôn cau mày, lặp lại tư thế hôm qua, bắt đầu cho Hạc Nghệ uống sữa.
Vú quá căng, sữa chảy một lúc cũng mới xẹp được một xíu.
Ninh Ngôn nắm bầu vú, ngón tay hơi dùng sức, sữa ở bên trong lại chậm rãi chảy ra.
Giống như là vắt sữa bò vậy…
Dòng sữa trắng đục chảy vào môi Hạc Nghệ, sau khi Ninh Ngôn bóp loạn, sữa bắn tung tóe, từ môi đến mắt hắn đều dính sữa.
Đột nhiên…
Nam nhân nằm dưới người nàng chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia quả thật rất xinh đẹp, đen trắng phân minh, giống như đứa bé mới đẻ, không dính bụi trần.
Hạc Nghệ vốn đang tuổi thiếu niên, cho nên đôi mắt hắn rất trong sáng, bên trong không chứa chút tạp chất nào.
Ninh Ngôn sợ tới run tay, không chịu được nữa, trực tiếp ngã xuống mặt hắn.
Hai bầu sữa phủ lên mặt Hạc Nghệ, mềm mại trơn bóng làm hắn vô thức hít sâu một hơi.
Hắn hơi nghiêng đầu, thuận tiện ngậm lấy một bên vú.
Cuối cùng cũng không phải cho trẻ sơ sinh bú sữa nữa, hàm răng người trưởng thành vừa cứng vừa có lực, khi mút nhẹ đầu vú cũng tạo ra cảm giác hơi đau đớn.
Ninh Ngôn sắp hồn bay phách lạc mất rồi.
Nàng vô cùng xấu hổ!
Cho người ta uống sữa thì thôi đi, người ta còn mở to mắt nhìn hai bầu vú của nàng nữa, thật sự là sát thương trí mạng…
Hạc Nghệ vô cùng chuyên tâm hút sữa, khoang miệng hắn nóng rực, khi hắn ngậm đầu vú, lưỡi cũng liếm lấy hạt châu đỏ hồng kia.
Môi và lưỡi cùng hoạt động, hút toàn bộ sữa bên trong ra.
Tai Ninh Ngôn đỏ lên, nàng cảm thấy nàng nên rút đầu vú ra khỏi miệng hắn, nhưng tay nàng đặt trên đất lại không hề động đậy.
Bởi vì sau khi hắn hút sạch sữa ra, ngực nàng không còn cảm giác căng trướng nữa.
Đầu lưỡi Hạc Nghệ hoạt động liên tục, lại có cảm giác thô ráp rất nhẹ, hắn khẽ lướt qua đầu vú, lại liếm lên da thịt trên bầu vú, hai hàm răng cũng khẽ cắn nhẹ.
Ninh Ngôn thở dốc thành tiếng, người nàng vừa mềm vừa nóng, ngón tay cũng vô thức túm chặt tóc hắn.
Yết hầu của hắn hơi ngưng lại.
Hình như hắn đã tỉnh táo, bèn giơ tay đẩy Ninh Ngôn ra.
“Trời sáng rồi sao?” Giọng hắn khàn khàn, khi hỏi chuyện còn chớp chớp mắt.