Xuyên Nhanh: Dùng Thân Thể Công Lược Vai Ác

Chương 6.1: Công tử, ngươi… không nhìn thấy?

Trước Sau

break

Ninh Ngôn bị hắn đẩy ngã sang một bên.

 

Đồ chết tiệt!

Lúc hút sữa nhìn vô hại biết bao, vừa trở mặt đã không thèm nhận người.

Nàng thầm mắng Hạc Nghệ trong lòng, lại ngại nhiệm vụ công lược, chỉ có thể nghiêm túc sắm vai một nô lệ của Đại Vinh.

“Vâng… đúng vậy, công tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng…” Giọng Ninh Ngôn dịu dàng, mang theo vài phần hèn mọn và nhu nhược dễ nhận ra.

Hạc Nghệ nghe giọng nàng, bèn quay đầu nhìn sang: “Trời sáng rồi?”

Nghe thấy hắn lặp lại câu hỏi, Ninh Ngôn trợn trừng mắt.

Không phải trời sáng rồi thì là gì? Nắng to như vậy hắn không nhìn thấy chắc? Còn hỏi đi hỏi lại?

Mắt mù à…

Chỉ là lời nói và suy nghĩ trong lòng nàng lại hoàn toàn trái ngược nhau, nàng dịu dàng đáp lại: “Đúng vậy, trời đã sáng, hôm nay thời tiết rất đẹp, còn có…”

Đột nhiên, nàng ngừng lại.

Nàng vươn tay ra, quơ trước mặt Hạc Nghệ.

Vừa quơ hai cái, đã bị hắn bắt được.

Ninh Ngôn kinh ngạc.

Chuyện gì xảy ra vậy?

“Thiểu năng trí tuệ, lăn ra đây! Sao lại như thế này? Hắn mù rồi sao?”

Tiểu Thực vội vàng lên tiếng: “Chủ nhân có thể hỏi hắn thử xem, ừm, hẳn là không thể nào, sao hắn có thể mù được?”

“Công tử, ngươi… không nhìn thấy?” Ninh Ngôn nghi hoặc hỏi hắn.

Hạc Nghệ vẫn đang túm lấy tay nàng, nàng mượn lực tay để ngồi dậy.

Hắn nghe thấy thế, lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ gật đầu.

Ninh Ngôn lập tức rút tay về, đáy lòng vui sướng khi người gặp họa, trên miệng lại sợ hãi nói: “Vừa rồi ngươi vừa cầm tay của ta…”

“Bởi vì khi ngươi quơ tay sẽ tạo ra luồng gió nhẹ.” Hạc Nghệ cúi đầu, thở dài một tiếng.

Sau đó, hắn nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta!”

Trong lòng Ninh Ngôn vui mừng, sau đó cố gắng đóng tròn vai một nữ nô lệ.

“Công tử, ngươi là người Lê quốc sao?”

Hạc Nghệ chậm rãi lắc đầu, hiện giờ hắn không chỉ bị thương nặng, mà còn mù nữa.

Trước khi biết rõ thân phận của nữ tử này, hắn sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của chính mình.

Ninh Ngôn cười lạnh, nhóc con, không hổ là con trai của thần, đầu óc rất linh hoạt.

“Công tử là binh sĩ Đại Vinh ư? Ngươi là thuộc hạ của vị tướng quân nào?” Giọng Ninh Ngôn nhiệt tình hơn một chút, trong giọng nói cũng bớt vài phần đề phòng.

Hạc Nghệ nhanh chóng phát hiện ra điểm này.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Điều này làm cho Ninh Ngôn không dám nói tiếp, hắn phản ứng quá nhanh, căn bản không giống như người mù.

“Thiểu năng trí tuệ, ngươi tra một chút, hắn thật sự mù hay là giả mù?” Ninh Ngôn cẩn thận căn dặn, nàng có nhiệm vụ phải làm, không thể bị vai phản diện làm lật thuyền được.

Tiểu Thực: “Được, Tiểu Thực sẽ đi kiểm tra ngay, xin chủ nhân chờ một lát.”

“Ngươi là người Đại Vinh? Quân kỹ hay nô lệ?” Hạc Nghệ hỏi ngược lại.

Ninh Ngôn biết chính mình không lừa được hắn, chỉ có thể khóc nức nở nói hoàn cảnh của bản thân thảm một chút.

 

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc