Nàng cảm thấy hiện giờ bản thân nên nhanh chóng ra quyết định nhảy lên xe ngựa trốn đi, nhưng lại vướng Hạc Nghệ đang ngồi ở khách điếm chờ nàng.
Không thể trốn thoát thì thôi, chỉ sợ Hạc Nghệ ra ngoài bị Thường Nghiêu thấy mặt, lúc đó mới thật sự nguy hiểm.
“Ồ, trước kia tiện nô này động tí là khóc, bây giờ lại chịu đựng giỏi phết nhỉ? Bổn tướng quân phải nhìn xem, tiện nô nhà ngươi có thể nhịn tới khi nào.”
Thường Nghiêu động roi ngựa trên tay, thân roi thô ráp trực tiếp đánh vào yết hầu Ninh Ngôn, hắn ta dùng lực, tuy roi ngựa không sắc bằng dao găm, nhưng cảm giác áp bách rất mạnh.
“Tướng quân muốn làm ta khóc?” Ninh Ngôn hỏi lại, nàng nhìn thẳng vào mắt Thường Nghiêu, trong mắt nàng không hề có lấy một tia sợ hãi.
Thường Nghiêu nhíu mày, buồn bực không vui, giọng điệu cũng lạnh hơn: “Không, ta muốn ngươi chết.”
Ninh Ngôn nhếch miệng cười: “Tướng quân có thể thử xem.”
“Thử cái gì?”
“Thử xem… có thể làm cho ta chết không?”
Thường Nghiêu thành công bị nàng chọc giận, còn không đợi hắn ta có động tác, tùy tùng đứng bên cạnh đã rút đao ra.
Thanh đao của tùy tùng đặt trên cổ Ninh Ngôn, lạnh giọng quát lớn: “Tiện nô nho nhỏ mà lại dám mạo phạm tướng quân, đúng là tội ác tày trời!”
Tùy tùng giơ đao lên…
Lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Ninh Ngôn kinh ngạc, la hét gọi Tiểu Thực cứu mạng.
Điểm tích phân của nàng rất nhiều, bình thường rảnh rỗi hay vào shop mua đồ, tuy shop của hệ thống khá rác rưởi, nhưng mấy thứ đồ vô tri kia lại có lúc dùng rất tốt.
Ví dụ như trang phục kim thiền thoát xác hoặc cửu tử nhất sinh đều có thể dùng ngay lúc này.
Chỉ là nếu muốn lấy ra khỏi ba lô thì phải mượn tốc độ tay của Tiểu Thực.
Bên này, Tiểu Thực đang tìm kim thiền thoát xác, bên kia, Thường Nghiêu cũng hét lên ngăn cản, cùng với đó là một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện đánh bay đao trên tay tùy tùng.
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa khách điếm.
Nam tử cầm kiếm đứng dưới mái hiên mặc áo gấm màu xanh lục, mắt được bịt lại bằng một chiếc dây lưng cùng màu với trang phục.
Dây lưng đã che đi nửa gương mặt hắn, không ai có thể nhìn ra diện mạo thật sự của hắn.
Dáng người thiếu niên cao gầy, lại có lực lượng tiềm ẩn và khí thế khiến người khác không cách nào bỏ qua.
Ngón tay thon dài của Hạc Nghệ nắm chuôi kiếm, xương ngón tay hơi gồ lên, hắn trầm giọng nói: “Giết nàng? Nằm mơ!”
Trong giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý ngập trời, nháy mắt đã trấn áp được đám người đứng ở cửa khách điếm.
Ninh Ngôn thầm hô trong lòng: Cứu mạng, đẹp trai quá! Quả nhiên, muốn thể hiện vẫn phải nhìn tướng mạo nha!