Hôm qua, Ninh Ngôn đã cố tình chọn cho hắn, mỗi bộ đồ đều có một chiếc dây lưng cùng màu.
Nàng mua được một cỗ xe và một con ngựa, học qua loa cách đánh xe, sau đó, Ninh Ngôn cảm thấy mình có thể điều khiển chiếc xe này.
Nàng chật vật mãi mới chạy được xe về cửa khách điếm, lúc này, thời gian đã muộn.
Mặt trời lên cao, ánh nắng như thiêu đốt, nóng đến mức người đi đường đều tìm bóng râm để tránh né.
Ninh Ngôn dừng xe trước cửa, vừa nhảy xuống xe đã chạm mặt một đám người từ trong khách điếm đi ra.
Nàng hơi nghiêng người, đứng bên cạnh xe ngựa, định chờ đám người này rời đi rồi mới vào.
“Là ngươi?”
Giọng của nam tử vừa ngạc nhiên vừa có tính thăm dò, rõ ràng là không có ý tốt.
Ninh Ngôn nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại.
Không thể không nói, người đàn ông này trông cũng khá đẹp trai.
Hắn ta cao lớn, gương mặt đẹp trai lộ ra vài phần lười biếng, bờ mi vừa cong vừa dài, mắt phượng hẹp dài, ánh mắt tàn nhẫn.
Vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc.
Ninh Ngôn bối rối, hỏi Tiểu Thực: “Tên này là ai? Sao hắn ta lại biết ta?”
Tiểu Thực im lặng không đáp lại, nàng biết nhất định là nó lại đang đi tra trên hệ thống rồi.
Đúng là đồ không đáng tin!
Không còn cách nào, Ninh Ngôn chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”
Thường Nghiêu nghe vậy, bèn cười phá lên: “Hừ, nhanh như vậy đã quên bổn tướng quân rồi? Xem ra, ký ức lần trước ta tặng cho ngươi còn chưa đủ khắc cốt ghi tâm nhỉ?”
Nụ cười của hắn ta khiến Ninh Ngôn cảm thấy không ổn chút nào.
Cảm giác giống như bị rắn độc theo dõi này khiến nàng nổi hết cả da gà, đồng thời còn phải đề phòng con rắn độc này tấn công bất ngờ.
Tiểu Thực: “A a a, chủ nhân chạy mau, nam nhân này chính là nguyên nhân làm cho nguyên chủ sinh non, tiểu tướng quân Thường Nghiêu của Vinh quốc!”
Trong đầu có ánh sáng đỏ lóe lên, tiếng của Tiểu Thực và âm thanh cảnh báo vang lên ầm ĩ trong đầu Ninh Ngôn.
Lúc này, Ninh Ngôn không muốn phản ứng lại Tiểu Thực nữa, nàng vắt óc suy nghĩ, muốn tìm một cách vẹn toàn để thoát thân.
Thường Nghiêu nhìn nàng im lặng, cho rằng nàng nhớ tới chuyện trước kia: “Bổn tướng quân còn tưởng ngươi kiên cường lắm, chạy trốn rất xa rồi chứ? Quả nhiên, tiện nô chính là tiện nô, chẳng phải bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn trở về Vinh quốc sao? Chậc, đúng là đồ không biết tốt xấu.”
Khi nói chuyện, hắn ta dùng roi ngựa trên tay đặt lên cằm Ninh Ngôn lên.
Ngón tay hắn ta khẽ động, roi ngựa nâng cằm nàng lên.
“Tiện nô, nếu muốn hôm nay ta tha cho ngươi một mạng thì mau quỳ xuống dập đầu xin tha, bằng không, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Thường Nghiêu nhếch môi, nở một nụ cười tàn nhẫn.