Tiểu nhị vội đáp: “Có, đặc biệt chuẩn bị cho ngài rồi! Hai ngày trước, ngài tới đây mà không có, chưởng quầy đã trách cứ người làm một trận, tiểu tướng quân mất công tới đây, đương nhiên không thể để ngài tay không trở về được.”
Vừa nghe lời này, tùy tùng phía sau Thường Nghiêu hừ lạnh: “Biết là tốt rồi, lần trước dám để chủ tử nhà ta đợi nửa ngày, đáng lẽ phải lột da rút gân đám nô tài không có mắt như các ngươi mới đúng! Cũng là chủ ta nhà ta tốt bụng, giơ cao đánh khẽ, buông tha các ngươi, nếu không hôm nay các ngươi cũng không thể đứng đây nói chuyện rồi!”
“Sắp phải về kinh thành rồi, thu liễm một chút.” Thường Nghiêu lườm tùy tùng một cái, tùy tùng lập tức im lặng.
Tiểu nhị sợ toát mồ hôi lạnh, hắn ta cúi người dẫn đoàn người của Thường Nghiêu đi tới phòng trên lầu hai.
Ninh Ngôn và Hạc Nghệ không chú ý tới chuyện xảy ra bên này, hai người ăn đồ ăn xong thì nghỉ ngơi một lúc.
“Công tử, ngươi ở khách điếm chờ ta, ta đi kiếm một chiếc xe ngựa.”
Đây là chuyện ngày hôm qua Ninh Ngôn đã tính toán tốt, kinh thành quá xa xôi, Hạc Nghệ lại mù, cho dù hắn có thể đi đường, nhưng cưỡi ngựa thì chưa chắc.
Cho nên vẫn cần có một chiếc xe ngựa mới được.
Hạc Nghệ nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.
Ninh Ngôn đứng dậy, đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên lại vòng về.
Không đợi Hạc Nghệ cất tiếng hỏi, một dây lưng còn mang theo độ ấm trên người Ninh Ngôn đã bị áp lên mặt hắn.
“Bây giờ tới Vinh quốc rồi, không thể để người ta nhận ra mặt công tử được.” Ninh Ngôn buộc dây, thấp giọng dặn dò: “Công tử ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây là được, đừng chạy loạn, coi chừng bị đám người trong quân doanh nhìn thấy.”
Hạc Nghệ ngồi thẳng, bờ môi xinh đẹp hơi mấp máy, hình như hắn định nói gì đó, nhưng ngập ngừng hồi lâu cũng không nói ra nửa chữ.
Mùi sữa dễ chịu trên người Ninh Ngôn gần ngay chóp mũi hắn, hắn vô thức nuốt nước miếng.
“Công tử? Nghe thấy ta nói gì không?”
Ninh Ngôn cảm thấy hắn thật sự rất đáng yêu, nàng định đưa tay xoa đầu hắn, nhưng nàng cố nhịn lại, không dám làm ra hành động càn rỡ như vậy.
Đây không phải là Hạc Nghệ thần trí mơ hồ đêm qua, nếu bây giờ cô dám động tay, có lẽ Hạc Nghệ sẽ tức giận.
Vì nhiệm vụ công lược, từ trước đến giờ Ninh Ngôn rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.
Nàng xoay người rời đi, hương sữa thơm nồng cũng tản đi trong không khí.
Hạc Nghệ giơ tay ấn vào mắt, mảnh vải này rất mềm mại, hình như hôm qua Ninh Ngôn mua quần áo cho hắn đã tiện tay mua.