Lúc này, Hạc Nghệ mới chậm rãi đáp lại, giọng hắn khàn khàn: “Ta… hôm qua… ta… và ngươi… ta… xin lỗi… Không biết tại sao lại thế này… Hôm qua ta không có cách nào khống chế được… ta…”
Hắn nói ngập ngừng, sự hối hận và ủ dột đang phun trào như núi lửa, không cách nào thu lại được.
Ninh Ngôn đi đến mép giường, nàng cảm thấy mọi ý nghĩ nàng vừa soạn sẵn đều không dùng được.
“Không sao đâu, công tử, hôm qua ngươi không làm gì cả.” Ninh Ngôn chỉ có thể khô khốc đáp lại hắn một câu.
Nàng không có gì để nói…
Nhưng sao lời này càng nghe càng kỳ quái thế nhỉ?
Có điều, lời này là thật, ngày hôm qua người chủ động chính là Ninh Ngôn.
Hạc Nghệ nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, nhất thời, biểu cảm trên mặt trở nên trống rỗng.
Ninh Ngôn không thể chịu nổi bầu không khí áp bách như thế này, nàng ho khan một tiếng: “Công tử, đừng ngẩn người nữa, mau đứng lên đi! Mặt trời đã lên cao rồi, càng chậm trễ càng lâu tới kinh thành…”
Nàng thúc giục, hy vọng Hạc Nghệ nhớ ra việc hắn còn phải tới kinh thành cứu công chúa Ngọc Loan.
“À… được…”
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của Hạc Nghệ, hình như đêm qua hắn đã rơi mất hồn rồi, hôm nay vẫn chưa tìm được.
Suýt nữa thì Ninh Ngôn phì cười thành tiếng, may mà nàng nhịn được.
Nếu không, nàng đột nhiên cười như thế sẽ khiến đứa nhỏ Hạc Nghệ này tổn thương biết bao.
Sau khi thu dọn xong, hai người đi xuống lầu.
Trời vẫn còn sớm, Ninh Ngôn vẫy tay gọi tiểu nhị: “Cho chúng ta ít đồ ăn đi, món gì cũng được, ngon là được.”
Tiểu nhị: “Vâng, cô nương và công tử ngồi vào bàn trước đi.”
Vị trí của Liêm Châu rất đặc thù, nơi này phồn hoa kém Biện Châu, nhưng người tới kinh doanh buôn bán lại rất nhiều, bởi vì gần biên cảnh, nơi này không chỉ có người Vinh quốc, còn có người của những nước khác di cư tới đây.
Vì thế, thức ăn của nơi này rất phong phú, rực rỡ muôn màu, khiến người gọi món hoa cả mắt.
Ninh Ngôn và Hạc Nghệ sắp lên đường, bọn họ cũng không có thời gian chọn món, trực tiếp bảo tiểu nhị chọn đồ ăn cũng đỡ mất thời gian hơn.
Đợi đồ ăn được mang lên, Hạc Nghệ lại “nhìn chằm chằm” chén nước sốt màu trắng còn đang bốc khói trước mặt mà nhíu mày.
Ninh Ngôn đã cầm đũa lên ăn, nàng liếc thấy hắn ngồi bất động, bèn để ý xem hắn đang nhìn gì, lòng thầm nghĩ: Lắm lúc tên Hạc Nghệ này nhìn chẳng giống người mù tí nào.
“Đây là sữa đặc sản ở Mông quốc, gọi là Tô Đài Gia, còn gọi là Hàm Khẩu, không biết ngươi từng uống chưa?”
Ninh Ngôn đang giới thiệu thức ăn cho hắn, ngoài cửa khách điếm bỗng có một đám người tiến vào.
Nam tử dẫn đầu nhìn rất cao lớn, bộ đồ màu đen bó sát, bên hông có một chiếc roi ngựa cũng màu đen, vừa nhìn đã biết đây không phải người dễ chọc.
“Ui chao, tiểu tướng quân tới rồi, mời ngài vào trong.” Tiểu nhị khom lưng cúi đầu qua đón.