Nàng ngã xuống cạnh người hắn, thấp giọng nói: “Hạc Nghệ, sáng mai phải ngoan ngoãn nha…”
Hạc Nghệ mơ mơ màng màng, sau khi nghe được lời nàng nói còn khe khẽ đáp lại.
Trên giường có mùi tanh quanh quẩn, có một người không mặc đồ, thân thể trắng như tuyết lộ ra không sót chút nào, bầu ngực cao ngất mềm mại căng tròn, trên bầu vú còn có dấu tay nhàn nhạt, nhũ hoa đỏ hồng bị mút đến cương cứng.
Một người khác áo choàng xộc xệch, vạt áo hơi kéo ra, có thể nhìn thấy da thịt và xương quai xanh, dương vật đã mềm xuống, đang nằm giữa hai chân.
Đúng là một cảnh tượng khiến người ta nhìn vào mà mặt đỏ tim đập.
May mà Hạc Nghệ mù, nếu không, ngày mai tỉnh dậy có lẽ hắn sẽ ngất đi mất.
Hôm sau, từ sáng sớm, ánh nắng mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu sáng cả căn phòng.
Ninh Ngôn duỗi tay dụi mắt, ngáp một cái, sau đó ngồi dậy.
Nàng hơi khựng lại, cảm giác căng trướng trước ngực nhanh chóng khiến nàng tỉnh táo lại: “Này, thiểu năng trí tuệ, mau cút ra đây! Tao phải căng sữa như thế này bao nhiêu lâu nữa?”
Ninh Ngôn không chịu nổi, ngày nào ngực cũng như bị tắc cục đá, cả hai bầu vú vừa trướng vừa đau.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Hạc Nghệ còn đang say ngủ, bèn nhẹ nhàng bò lên người hắn.
Nhân lúc hắn ngủ, hẳn là nàng nên nghĩ xem lát nữa hắn tỉnh dậy, nàng phải trả lời chuyện tối qua như thế nào.
Dù sao việc này cũng khá khó nói, nàng phải sắp xếp lại ngôn từ một phen.
Tiểu Thực: “Chúc chủ nhân buổi sáng tốt lành, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, thích hợp để lên đường.”
Ninh Ngôn đã hiểu rõ tính của thứ đồ chơi này, chỉ cần gặp phải chuyện nó không xử lý được nó sẽ giả điếc, tìm cách đánh lạc hướng.
“Được rồi, câm miệng đi, tao cần mày làm gì? Bây giờ điểm động lòng của Hạc Nghệ là bao nhiêu?”
Tiểu Thực: “Vừa tròn 15 ạ.”
Ninh Ngôn không nói nhiều nữa, đứng dậy mặc đồ cẩn thận, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạc Nghệ cũng từ tư thế nằm đổi thành tư thế ngồi.
Nàng vô cùng kinh ngạc, cố giả vờ bình thường hỏi: “Công tử tỉnh rồi sao?”
Hạc Nghệ quay đầu nhìn về phía nàng.
Rõ ràng là hắn mù, nhưng mỗi lần hắn nhìn nàng, nàng đều không nhịn được mà chột dạ.
Thật sự là ánh mắt hắn quá thuần khiết, khi nhìn chăm chú vào một người, giống như có một lồng giam vô hình khiến đối phương không có cách nào sinh ra ý nghĩ xấu xa.
“Sao thế? Công tử mau đứng lên đi, chúng ta xuống dưới ăn sáng rồi xuất phát thôi.”
Cho dù Ninh Ngôn chột dạ, giọng điệu của nàng cũng không hề lộ ra chút khác thường nào.
Nàng lơ đãng nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy vật khổng lồ giữa hai chân hắn, buổi sáng nó đã hùng dũng đứng đó, quá gây chú ý.
Ninh Ngôn chuyển tầm mắt qua mặt Hạc Nghệ, hình như hắn không phát hiện ra bản thân đang lộ dương vật, vẫn còn ngồi im không nhúc nhích.