Mà Ninh Ngôn lại lập tức chú ý tới tay khác của Hạc Nghệ đang cầm tay nải của bọn họ: “Công tử, mau lên xe ngựa…”
Lời vừa dứt, Ninh Ngôn đã nhanh nhẹn xoay người ngồi lên xe ngựa.
Nàng vỗ mạnh vào mông ngựa, xe ngựa lập tức lao thẳng về phía trước.
Hạc Nghệ phản ứng rất nhanh, nghe thấy lời nàng nói, chân hắn đã bắt đầu hành động.
Hắn sải bước đuổi theo xe ngựa, thả người nhảy lên, Ninh Ngôn đứng bên cạnh còn lo mắt hắn không tốt, cố tình đi chậm lại, nào ngờ hắn lợi hại như vậy, hoàn toàn không cần nàng lo lắng.
Xe ngựa phóng nhanh trên đường phố, sau khi bị ném lại một đoạn khá xa, mấy người Thường Nghiêu mới phản ứng kịp, đúng lúc này, xe ngựa đã biến mất ở cuối phố.
“Tướng quân, có muốn phái người bắt tiện nô này về không?” Tùy tùng thấy Thường Nghiêu đen mặt, bèn khom lưng nói.
Thường Nghiêu cười lạnh, khẽ lắc đầu: “Tốn công làm gì? Một tiện nô mà thôi, lần này coi như may mắn, lần sau, nhất định bổn tướng quân sẽ chém giết nàng ta.”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào hướng xe ngựa biến mất, sau đó quất roi đi về phía chiến mã của mình.
Tùy tùng cảm nhận được Thường Nghiêu đang không vui, cũng không dám nói thêm gì nữa.
May mà giờ đã gần đến trưa, người trên đường thưa thớt, nếu không, dựa vào kỹ thuật lái xe của Ninh Ngôn, có lẽ đã xảy ra mấy vụ tai nạn liên hoàn rồi.
Ngón tay nàng kéo chặt dây cương, hơi ghìm tốc độ lại.
Hạc Nghệ ngồi bên cạnh không nói tiếng nào, khiến nàng không nhịn được mà liếc nhìn hắn: “Công tử, vừa rồi công tử không nên ra mặt.”
Sau khi nghe được tiếng của nàng, Hạc Nghệ mới phản ứng lại: “Vì sao?”
“Bởi vì thân phận của công tử.”
Ninh Ngôn cảm thấy buồn cười, tên ngốc này hẳn là đã quên mất thân phận đào binh của Vinh quốc rồi.
Hạc Nghệ nghe vậy, lại hơi thay đổi sắc mặt, sau đó khẽ thở dài, bỗng nhiên hắn rất muốn báo thân phận thật sự của mình cho Ninh Ngôn.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống: “Hừm, không sao, cho dù đánh nhau thật thì ta vẫn có thể dẫn ngươi chạy trốn.”
Hạc Nghệ bày ra dáng vẻ nghiêm túc khiến Ninh Ngôn không nhịn được mà cười phá lên.
“Thật sao? Xem ra vết thương trên người công tử đỡ nhiều rồi.”
Thanh kiếm kia vẫn đặt bên người hắn, Ninh Ngôn hơi nghi ngờ, thanh kiếm này ở đâu ra vậy?
Lúc trước nàng đã cởi sạch đồ của hắn, cũng không thấy chỗ nào có thể giấu kiếm.
Chưa kể, bây giờ hắn nói chuyện như chém đinh chặt sắt, khẳng định là thần lực đã khôi phục, nếu không cũng không thể lấy ra thanh kiếm này.
“Ừm, còn phải đa tạ ngươi vì đã giúp đỡ ta.”
Hạc Nghệ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ninh Ngôn, cho dù hắn không nhìn thấy, nhưng giọng điệu và biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hắn hỏi: “Còn ngươi, tên của ngươi là gì?”
Ninh Ngôn sửng sốt, tên nhóc này hay lắm, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện hỏi tên nàng!
“Hay ngươi cứ gọi ta là… Ngôn Nô đi.”