Mà là từ lúc sinh ra tới lúc chết đi đều là một người khỏe mạnh.
May mắn vì thể chạy, có thể tự do đi lại bất cứ nơi nào mình muốn.
May mắn vì có thể làm được những việc đơn giản nhất, như là đi WC hoặc rửa mặt đánh răng.
Bởi vì tất cả chuyện này, Ninh Ngôn đều không làm được.
Người chăm sóc nàng cũng không cố định, lúc thì là một cô gái trẻ, lúc thì là một bà dì lớn tuổi.
Đều không ngoại lệ, khi bọn họ nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên chính là tiếc nuối, sâu trong ánh mắt họ là sự thương hại và ghét bỏ, Ninh Ngôn đều nhìn thấy rõ ràng.
Mỗi lúc như vậy, Ninh Ngôn chỉ có thể cười lạnh trong lòng.
Nàng cũng khinh thường làm khó những người này, bọn họ là người có đầy đủ tay chân.
Mà nàng, chỉ là một sinh vật tàn phế.
Thời gian qua rất mau, lại như mài mòn sức sống của con người.
Trong khoảng thời gian đẹp nhất của mình, thiếu nữ nằm liệt trên giường bệnh.
Cuộc đời ngắn ngủi cô độc của nàng giống như ánh sao băng xẹt ngang qua trời.
Tương lai tươi sáng kia không thể nhìn thấy, mọi thứ đều chìm vào bầu trời đêm đen kịt.
Chết cũng không phải điểm cuối.
Đối với nàng, chết là một cuộc sống mới.
Là sự giải thoát.
Sau khi thoát khỏi thân thể nặng nề kia, linh hồn của Ninh Ngôn có thể nhẹ nhàng bay lên.
Đây là cảm nhận nàng chưa bao giờ có, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng tốt đẹp.
Có lẽ là ông trời rủ lòng thương, sau khi nàng tử vong đã cho nàng bồi thường xứng đáng.
Đây là một món quà tới muộn, cũng là một loại cứu rỗi đối với Ninh Ngôn.
Lúc vừa đến thế giới hệ thống, Ninh Ngôn chỉ là một cô gái nhỏ chân tay vụng về.
Ý trên mặt chữ, chân tay vụng về là thật, nàng giống như đứa trẻ con mới học đi đường, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, như thể giây tiếp theo sẽ té lăn ra đất.
Chỉ là học đi đường đã hao phí mất thời gian nửa năm.
Sau đó, nàng càng ngày càng lợi hại, năng lực học tập tăng mạnh.
Thế giới đã đền bù ánh sáng mà nàng mất đi suốt 22 năm, để nàng đạt được cuộc sống mới, một lần nữa có thể sống như người bình thường.
Hiện giờ, Ninh Ngôn đã thay da đổi thịt, không còn đơn thuần như mới tới thế giới hệ thống nữa.
Nàng đi xuyên qua các tiểu thế giới, nhiệm vụ hoàn thành với mức độ 93%.
Bạn thân thường nói nàng quá hiếu thắng, dù sao cũng không cần tích góp tích phân để về nhà, hoặc đổi lấy tâm nguyện tiếc nuối, sao phải nỗ lực như vậy? Nằm yên không tốt sao?
Mỗi lúc như vậy, Ninh Ngôn chỉ mỉm cười: “Tôi nằm 22 năm rồi, đời này sẽ không nằm yên nữa.”
Bạn thân bĩu môi, may mà cô ấy không phải đối thủ cạnh tranh của Ninh Ngôn, nếu không thì biết sống thế nào?
Thật ra, cô ấy không biết Ninh Ngôn cố gắng như vậy là có nguyên nhân, bởi vì Ninh Ngôn muốn tìm kiếm một người đàn ông trong thế giới hệ thống.
Hai người giống như bèo nước gặp nhau, chạm vào nhau một đêm xong đã vội vàng phân ly.
Nàng không biết tên của hắn, cũng không thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng nhớ hương vị trên người hắn, còn cả kích cỡ dương vật của hắn nữa.