Không có ý tứ kỳ thị hay vũ nhục người tàn tật, chỉ bởi vì người bên cạnh đã xưng hô với nàng như thế suốt 22 năm.
Từ khi nàng hiểu chuyện, từ đầu tiên nàng học được, từ đầu tiên nàng nghe hiểu, chính là “người liệt”.
Hoàn cảnh gia đình của nàng rất tốt, ở trong thế giới hiện thực, nhà họ Ninh là nhà giàu có tiếng, cha là thương nhân xuất sắc, mẹ là tiểu thư quý tộc được nuông chiều từ bé.
Hai người kết hôn vì lợi ích, nhưng quan hệ sau khi cưới vẫn rất tốt, là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới thượng lưu.
Đến khi Ninh Ngôn sinh ra, giống như một chiếc gậy phá vỡ mộng đẹp này.
Lúc đầu, bọn họ không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng mấy tháng sau, khuyết tật của Ninh Ngôn mới được bọn họ coi trọng.
Bệnh của nàng rất kỳ lạ, liệt bẩm sinh, nhưng đầu óc lại hoàn toàn bình thường, đây là một ca bệnh rất hiếm gặp.
Nhà họ Ninh tốn rất nhiều tiền mời chuyên gia nước ngoài tới trị, nhưng cho dù là dùng dụng cụ tiên tiến nhất hay thuốc mới nhất, cũng không cách nào chữa khỏi bệnh của nàng.
Chớp mắt một cái đã qua 5 năm.
5 tuổi, Ninh Ngôn nằm trên giường suốt 5 năm, nàng dần dần hiểu ra tình huống của mình, cũng biết bệnh của mình trị không khỏi.
Tình yêu của cha mẹ đối với nàng cũng chỉ có hạn sử dụng 5 năm.
Bọn họ sẽ không tốn thời gian trên người một kẻ tàn phế, cách tốt nhất để ngăn lại tổn hại chính là từ bỏ tình cảm này.
Rất nhanh, em trai và em gái của Ninh Ngôn lần lượt sinh ra.
Lúc này, nàng biến thành sự sỉ nhục của gia tộc.
5 tuổi, Ninh Ngôn bị chuyển tới một viện điều dưỡng ở sâu trong núi, ở nơi đó, nàng vượt qua 17 năm còn lại.
Ban đầu, khoảng một, hai tháng cha mẹ nàng sẽ tới thăm một lần.
Về sau biến thành một, hai năm.
Cuối cùng, trước khi Ninh Ngôn chết, nàng đã có 8 năm không nhìn thấy cha mẹ nàng.
Bọn họ vứt bỏ nàng.
Nhưng cũng may, bọn họ còn có chút lương tâm, vẫn cung cấp chi phí điều trị cho viện điều dưỡng, nàng cũng không bết bát đến mức bị đuổi ra đường.
Khi đó, thú vui duy nhất của Ninh Ngôn chính là đọc sách và xem tivi.
Nàng nằm ở trên giường, trong phòng lúc nào cũng có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng và mùi người bệnh nằm lâu ngày.
Tiểu thuyết đã giúp nàng vẽ ra một thế giới ảo tưởng, những bộ phim trên tivi đã giúp nàng trải nghiệm cuộc đời của người khác.