Chỉ là, Ninh Ngôn không quá thoải mái.
Ngực nàng rất đau, sữa trướng căng tức, giống như một quả khinh khí cầu vậy.
“Á, đau chết mất.”
Ninh Ngôn vốn định dùng tay vắt sữa, nàng không tìm thấy cơ hội để cho Hạc Nghệ uống sữa, bầu vú căng như này quả thực là tra tấn nàng.
Chỉ là nàng vừa chạm vào, đã đau đến run người.
Càng đừng nói đến việc nàng tự tay vắt sữa.
Nàng sợ đau, cho nên không xuống tay được.
Tắm xong rồi, bầu vú nàng vẫn trướng to.
Không nghe thấy tiếng động gì phát ra trong phòng, không biết Hạc Nghệ đang làm gì.
Nhưng phòng sát vách có tiếng người truyền tới.
Khách điếm này cách âm quá kém!
Phòng bên phải hình như là một cặp vợ chồng, trời vừa tối đã củi khô bốc lửa.
Tiếng nam nữ thở dốc và tiếng mắng chửi dâm dục vang lên, truyền không sót chữ nào tới phòng nàng.
Ninh Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, nàng cũng sợ Hạc Nghệ cảm thấy phiền.
Lại nghĩ đến thân phận của hắn, là con trai của thần, e là trước kia chưa từng gặp trường hợp tầ dâm như này bao giờ.
Nàng trùm áo lên, nhất thời không biết nên đi ra ngoài hay chờ lát nữa hẵng ra.
Nhưng tiếng rên rỉ phòng bên càng lúc càng lớn, có vẻ một chốc một lát sẽ không ngừng lại được.
Không thể cứ đứng mãi trong phòng tắm…
Nàng thở dài, cất bước đi ra ngoài.
Ai ngờ trên đất có nhiều nước quá, sàn nhà trơn trượt làm nàng không kịp phòng bị, vừa không chú ý đã ngã rầm xuống đất.
Nghe được động tĩnh trong phòng tắm cùng tiếng hô của Ninh Ngôn, Hạc Nghệ nhanh chóng đứng dậy.
“Ngươi làm sao thế?” Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết phòng tắm ở đâu.
Hạc Nghệ đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Cách vài bước, hắn hỏi lại: “Ngươi có ổn không? Té ngã sao?”
Ninh Ngôn thầm chửi tục, mông và khuỷu tay đau nhức, lần này là ngã thật.
Nàng nửa ngồi dưới đất, ngẩn người hồi lâu, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
“Này, rốt cuộc ngươi làm sao thế?”
Hạc Nghệ vốn định gọi tên nàng, nhưng khi chuẩn bị gọi hắn mới phản ứng kịp.
Rất lâu không có ai đáp lời, hắn bỗng cảm thấy hơi lo lắng.
“Công tử có thể vào đỡ ta dậy không?”
Nghe được câu hỏi của nàng, Hạc Nghệ khẽ thở phào, hắn đi về phía phòng tắm, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng động đây, ta đến đây.”
Áo khoác bên ngoài của Ninh Ngôn bị nước dính ướt, nàng trực tiếp vứt nó xuống sàn.
Hạc Nghệ nghe tiếng biết chỗ, tìm thấy Ninh Ngôn.
Hắn cúi người định đỡ nàng, lại không ngờ tay chạm phải một thứ mềm mềm ấm ấm.
Ninh Ngôn nhìn thấy tay Hạc Nghệ nhanh chóng rụt lại, suýt nữa nàng cười thành tiếng.
“Ngươi… ngươi không mặc quần áo sao?” Giọng nói Hạc Nghệ mang theo vài phần kinh ngạc.
Hắn đứng đó luống cuống tay chân, không biết mình nên làm gì.
Lúc này, Hạc Nghệ bỗng cảm thấy may mắn, may mà hắn mù.
Nếu không, hắn tùy tiện xông tới như này thật sự quá đường đột.
Ninh Ngôn nhịn cười vô cùng vất vả.
Nàng cố tình đè thấp giọng, tỏ ra đáng thương: “Quần áo bị nước trên đất làm ướt rồi, công tử, nếu ngươi không muốn đỡ, ta nằm đây một chút cho lại sức rồi đứng lên cũng được.”
“Không phải, ta… ta muốn đỡ ngươi.”
Hạc Nghệ phát hiện ra chỗ không ổn của chính mình, hắn hành động như vậy chẳng khác nào đang ghét bỏ nàng.
Nhưng đáy lòng hắn chỉ sợ sờ phải chỗ không nên sờ!