Dựa theo sức của hắn, cuối cùng Ninh Ngôn cũng bò dậy khỏi mặt đất, chỉ là nàng ngã quá mạnh, cảm giác từ eo đến đùi đều đau đớn tê dại.
“Ui, công tử… ta, ta không đi nổi.”
“Ngươi ngã đập vào đâu?”
Hạc Nghệ nghiêng đầu, khi đôi mắt trong sáng kia nhìn về phía nàng, mơ hồ lộ ra một tia quan tâm.
“Eo và chân đều rất đau, có lẽ là đập vào xương rồi.”
Hai chân Ninh Ngôn nhũn ra, lập tức lảo đảo ngã về phía Hạc Nghệ.
Sau khi đỡ được thân thể trần trụi của nàng, Hạc Nghệ cảm thấy không ổn lắm.
Hắn dang hai tay ra, cố gắng không chạm vào làn da của nàng, nhưng sao Ninh Ngôn có thể để cho hắn dễ dàng né tránh được?
Nàng giơ tay ôm cổ hắn, thấp giọng cầu xin: “Công tử, ta… đứng không nổi nữa, có thể làm phiền ngươi bế ta lên giường không?”
Nàng thật sự không nói dối, người nàng quá đau, nghỉ ngơi một chốc một lát cũng không đỡ được.
Hạc Nghệ không trì hoãn nữa, trực tiếp giơ tay ôm ngang người nàng.
Tiếng vang ở phòng bên cạnh càng lớn hơn.
Tiếng rên rỉ nức nở như tiếng khóc của nữ tử, giọng nói trầm thấp của nam tử, những lời dâm tục kia không ngừng truyền tới.
“Con điếm này, côn thịt của đại gia có lớn không? Đụ có sướng không? Chổng mông lên, mở tiểu huyệt ra đón côn thịt của đại gia đi!”
“Chậc, dám kẹp lão tử, ta sẽ đụ nát tiểu huyệt của ngươi!”
“Mông thật mềm, không được né! Đã lâu không đánh ngươi rồi, hôm nay để ta quất mấy phát xem nào!”
“Nâng vú lên cho đại gia sờ, hừ, mông nâng cao vậy làm gì, có phải bị đụ đến mất hồn rồi không?”
“Lại đây, chạy cái gì? Con điếm này, dưới giường làm ra vẻ, lên giường lại là đồ dâm đãng.”
…
Ninh Ngôn thầm cảm thán: Ông anh sát vách đúng là không kiêng kỵ gì, lời gì cũng nói ra miệng được.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hạc Nghệ, biểu cảm của hắn vô cùng lạnh nhạt, dường như không nghe thấy những lời này.
Nhưng đôi tai đỏ ửng kia đã bán đứng hắn.
Nàng cười thầm, xem ra người bị phòng bên cạnh làm cho bối rối không phải là nàng.
Mà là hắn.
Hạc Nghệ ôm người lên giường, hắn khom lưng, định rút tay ra.
Ninh Ngôn lại trực tiếp túm chặt đai lưng của hắn.
Hắn không để ý, bị nàng kéo ngã lên người nàng.
Thân hình cao lớn đè trên ngực Ninh Ngôn, một dòng sữa tươi bị ép ra ngoài, Ninh Ngôn khẽ hét lên một tiếng.
Thật sự quá đau, đúng là tự bê đá đập chân mình.
Nàng vốn chỉ định giữ Hạc Nghệ lại, không ngờ dùng lực quá lớn, hậu quả của việc nóng vội chính là làm nàng đau đến trợn mắt há mồm.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Hạc Nghệ nghe thấy nàng kêu đau, vội vã chống giường đứng lên.