“Công tử, tiền của chúng ta cũng không nhiều, đi đến kinh thành lại đường xá xa xôi, quá nhiều chỗ cần dùng tiền, cho nên…”
Nàng ngừng một giây rồi nói tiếp: “Cho nên, chúng ta chỉ thuê một gian phòng, được không?”
Nhìn như đang trưng cầu ý kiến của Hạc Nghệ, nhưng nàng đã mở miệng ra nói thuê một gian phòng.
Hạc Nghệ không có cách nào phản bác, bởi vì nàng nói đúng.
Hắn im lặng đi theo sau Ninh Ngôn, bước về phòng dành cho khách ở trên lầu.
Lúc này, Ninh Ngôn cảm thấy hình như hắn quá mức yên tĩnh.
Sau khi hai người vào phòng, tay chân tiểu nhị vô cùng nhanh nhẹn, rất mau đã đưa đồ ăn và nước ấm tới.
“Công tử muốn đi rửa mặt trước hay dùng cơm trước?” Ninh Ngôn quay đầu, nhìn về phía Hạc Nghệ.
Hình như hắn đang tự hỏi gì đó, dáng vẻ uể oải, không có chút tinh thần nào.
“Ta đi rửa mặt, ngươi tự ăn trước đi.” Nói xong, hắn đi vào phòng tắm.
Ninh Ngôn đi theo sau hắn, móc quần áo mua cho hắn lên tấm bình phong: “Công tử, đây là quần áo ta mua cho ngươi, ngươi tắm xong thì mặc thử đi, cũng không biết có vừa cỡ không.”
Cho dù không vừa, Ninh Ngôn cũng sẽ không trả hàng.
Tạm mặc đi, nàng mua cho hắn vài bộ cơ, luôn có một bộ có thể mặc.
Nàng bước về phía bàn, cầm đũa đang định ăn cơm, mới phản ứng kịp là nên duy trì thiết lập nhân vật.
Ninh Ngôn thở dài, bụng đói đến xẹp lép rồi.
Cũng may, Hạc Nghệ rất nhanh đã đi ra.
Hắn thay bộ đồ mà Ninh Ngôn mua, là màu xanh rất thanh nhã.
Màu sắc này nổi bật lên môi hồng răng trắng của hắn, nhìn vô cùng anh tuấn.
Ninh Ngôn đánh giá hắn làm hắn không được tự nhiên.
“Không phải bảo ngươi ăn trước sao?”
Trên mặt hắn không có vải che, đôi mắt xinh đẹp lộ ra, khi nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Ninh Ngôn khiến cho tim nàng đập nhanh thêm vài phần.
“Sao ta có thể ăn trước được, phải đợi công tử cùng nhau ăn chứ?”
Nàng duỗi tay đưa chén đũa tới tay Hạc Nghệ: “Dung mạo của công tử là người đẹp mắt nhất ta từng gặp.”
Một câu khen vu vơ lại khiến tai Hạc Nghệ đỏ lên.
Tiểu Thực thì thầm trong đầu Ninh Ngôn: “Điểm rung động tăng thêm 3 điểm.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, ý bảo Ninh Ngôn tự mình ăn cơm, không cần để ý tới hắn, dù sao hắn cũng chỉ mù tạm thời, làm việc sẽ không gặp trở ngại gì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ninh Ngôn gọi tiểu nhị tới thu dọn.
Nàng cởi quần áo của mình ra, đi về phía phòng tắm.