Tiểu Thực: “Chủ nhân, như thế này có ổn không? Bọn họ cũng không biết hoa giả có thể bảo tồn rất lâu, có người sẽ mua sao?”
“Bọn họ không biết thì ta sẽ nói cho bọn họ, dù sao chỉ cần bán ra là được.”
Ninh Ngôn vân vê đóa hoa giả, là chất liệu có tính hao mòn.
Nàng biết, tuy hệ thống thế giới không đáng tin cậy, nhưng cũng sẽ không gây phiền phúc cho nàng.
Loại hoa giả này nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn được mấy năm, sau đó sẽ tan theo gió.
Cho nên Ninh Ngôn hoàn toàn không lo lắng sau khi bán hoa sẽ có hậu quả gì nghiêm trọng.
Chỉ là quá trình bán hoa hơi gian nan một chút, Ninh Ngôn cầm đóa hoa kia, tốn hết nước bọt, cuối cùng chỉ bán được một trăm lượng.
Ninh Ngôn thầm mắng: Người ở biên cảnh đúng là không có ánh mắt, nếu hoa này được bán ở kinh thành, có khi còn được mười lần 100 lượng ấy chứ.
Dù sao bên kia cũng nhiều người giàu có, các phu nhân và cô nương yêu cái đẹp đều không phải người thiếu tiền.
Nàng cầm một trăm lượng trở về tìm Hạc Nghệ, khi đi qua cửa hàng quần áo, nàng tiện tay mua cho mình hai chiếc váy, sau đó khua tay múa chân, miêu tả kích cỡ của Hạc Nghệ.
May mà hôm qua nàng đã ôm hắn một lúc, hôm nay nàng cũng có thể mua cho hắn mấy bộ quần áo vừa người.
Nàng mang theo bạc và quần áo tới cửa khách điếm, Hạc Nghệ đang đứng đó chờ nàng.
Tuy trên người hắn chỉ mặc áo vải thô cũ kỹ, mắt còn bị bịt lại, nhưng dáng người cao lớn và dung mạo anh tuấn lại không thể che giấu được.
Khí chất do sống trong nhung lụa được rèn lâu mà thành, mỗi động tác nâng tay nhấc chân đều toát ra nét hào hoa.
Ninh Ngôn vuốt ve quần áo nàng mua cho hắn, thầm than: Tên nhóc này thật sự rất đẹp trai!
Nàng bước nhanh tới bên cạnh hắn, giọng điệu vui mừng: “Công tử, ta trở về rồi! Bây giờ người chị em kia của ta đã gả cho một nam nhân rất tốt, nhìn thấy ta thì vô cùng vui vẻ, còn cho ta mượn năm mươi lượng nữa. Thế là chúng ta có lộ phí đi tới kinh thành rồi!”
Tiểu Thực: “Điểm rung động tăng thêm 2 điểm~ Có lẽ Hạc Nghệ đã bị chủ nhân làm cho động lòng rồi.”
Ninh Ngôn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nàng chả làm gì cả, vì sao điểm rung động của hắn lại tăng thêm nhỉ?
Thật ra, nàng không biết rằng, sau khi Hạc Nghệ nghe thấy tiếng của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã đợi rất lâu rồi.
Lâu đến mức hắn nghĩ rằng nàng sẽ không quay lại nữa.
Thời gian hai người ở chung quá ngắn, ngắn đến mức còn không thể thiết lập quan hệ bạn bè.
Huống chi, đến bây giờ, hắn vẫn không biết tên nàng.
Nàng không chủ động nói, hắn cũng không có cơ hội chủ động hỏi nàng.
Mà nàng cũng không đối xử khác biệt với hắn.
Không chỉ không tò mò về thân phận của hắn, còn không thèm hỏi tên hắn.
Điều này khiến cho Hạc Nghệ cảm thấy, hai người chỉ là người lạ có vài điểm quen thuộc mà thôi.