Nguyên Gia thở dài nhẹ nhõm.
Vừa rồi y cảm giác được Tống Thừa Tu quả thực nổi lên sát tâm. Nhưng nếu hắn thực sự giết Tống Thừa Tắc, thứ hắn sẽ phải đối mặt sẽ là cơn thịnh nộ lôi đình của Thánh thượng.
Chẳng khó để có thể đoán ra rằng, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không bảo vệ Tống Thừa Tu chỉ vì Thục phi với tư cách là bạch nguyệt quang đã chết.
Suy cho cùng, quyền lực của tể tướng vẫn có mối liên hệ phức tạp. Và để duy trì sự ổn định của triều đình, tất cả những gì chờ đợi Tống Thừa Tu chỉ là một cái chết.
Nguyên Gia cảm thấy hơi tiếc cho đứa trẻ này.
Cuộc sống tuổi thơ khốn khổ đã gây ra cho hắn những vấn đề về tâm lý. Vậy nên chỉ cần hắn không biến thành kẻ biến thái giết người không chớp mắt, đấy đã là may mắn trong vô số bất hạnh ở cuộc đời này rồi.
Quyết đoán tiến lên một bước, Nguyên Gia chặn Tống Thừa Tu ở phía sau, cười nhạt nói với Tống Thừa Tắc: “Tứ điện hạ xông vào phòng của ta mà không chào hỏi, thậm chí còn nói năng lỗ mãng với ta. Bây giờ ngược lại ta càng muốn vào cung hỏi Thánh thượng một chút, cha ta là Tuyên Bình Hầu đang trấn giữ biên quan ở Nam Cảnh, bảo vệ an toàn cho đất nước, nhưng con của người lại bị người khác sỉ nhục thế này, không biết những tướng sĩ ở biên quan kia sẽ có suy nghĩ như thế nào đây? Hoặc có lẽ, tứ hoàng tử điện hạ muốn chờ cha ta mấy ngày nữa trở về kinh thành, tự mình đến tìm kiếm lời giải thích từ Thánh thượng chăng?"
Ngữ điệu của Nguyên Gia không vội vã cũng không chậm rãi, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác như bị núi đè.
Tống Thừa Tắc đột nhiên căng thẳng, nhất là khi nghe nhắc đến Lục Đình Chi của phủ Tuyên Bình hầu, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoại trừ những tướng quân trấn quốc ở ngoài mà Đại Hạ có thể dựa vào được, còn có Lục Đình Chi của phủ Tuyên Bình hầu.
Một người trấn giữ biên giới phía Bắc, một người trấn giữ biên giới phía Nam, trấn giữ cửa Đại Hạ.
Toàn bộ kinh thành không ai là không biết Lục đại nhân chỉ có một đứa con trưởng, bởi vì thân thể yếu ớt, bệnh tật nên phải ở trong phủ dưỡng bệnh nhiều năm, hiếm khi ra ngoài.
Sao gã mới chỉ nhìn thấy người đẹp đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy?
Thế tử của hầu phủ đâu giống công tử của gia đình nhỏ, nói ngủ là ngủ được.
Thân phận của Lục Nguyên Gia không phải là thứ gã có thể dây dưa. Vả lại, gã nghe nói Lục Đình Chí cũng kiêu ngạo và thô lỗ giống như Lý Quỳ. Nếu ông ấy phát hiện ra gã từng trêu chọc con trai mình, chuyện này ắt sẽ đến tai phụ hoàng, tới lúc đó gã cũng không yên bình được.
Nghĩ tới đây, Tống Thừa Tắc thu hồi trường kiếm, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục thế tử, thật xin lỗi, là do bổn hoàng tử không có mắt, ngày khác nhất định sẽ tới bồi tội.”
Nói xong, gã liếc nhìn Tống Thừa Tu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng cùng với mấy tên hộ vệ.
Sau khi mọi người rời đi, V587 từ dưới gầm bàn chui ra, vặn cái mông tròn trịa xoa vào mắt cá chân của Nguyên Gia.
"Ú ú…"
[Ký chủ, dọa chết bé rồi! Sao đám người hoàng gia này đều giống kẻ điên vậy, một lời không hợp liền cầm đao muốn chém người.]
Nguyên Gia âm thầm trợn mắt.
[Đồ hèn nhát, em chẳng có tác dụng gì vào thời điểm quan trọng cả.]
V587 bị Nguyên Gia coi thường, lập tức không vui quay sang chỗ Tống Thừa Tu đòi an ủi.
Thời khắc này vẫn là hoàng tử xinh đẹp tốt hơn.
Tống Thừa Tu cúi người ôm nó vào lòng, xoa cái đầu nhỏ đầy lông của nó.
Thấy hắn đã trở lại bình thường, cuối cùng Lý Phúc cũng thở phào nhẹ nhõm, quay người đi ra ngoài thúc giục chủ quán nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
Trong chớp mắt, căn phòng chỉ còn lại hai người.
Tống Thừa Tu lặng lẽ nhìn Nguyên Gia, trong mắt có chút mong đợi, nhiệt tình xen lẫn một tia chiếm hữu không thể che giấu.
Mà bị một thiếu niên xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy, Nguyên Gia có chút xấu hổ, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một số học trò trẻ tình cờ đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, người cầm đầu mặc quần áo màu xanh ngọc, chi lan ngọc thụ, dịu dàng tao nhã, đích thị là công tử như ngọc.
Hơn nữa, phần dưới lớp áo mỏng nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cường tráng ẩn dưới áo choàng.
Chà, người này ít nhất cũng có cơ bụng sáu múi đấy.
Ngoại hình cũng đáp ứng được yêu cầu của y.
Điều quan trọng nhất là Nguyên Gia ngửi thấy mùi hương đồng loại trên người cậu ta.
Y không nhịn được mà hai mắt sáng lên.
Thiếu niên này không có mặt trong số những bức chân dung của ngày hôm đó. Y sẽ phải nhờ Mộc quản gia điều tra xem là công tử nhà nào, chỉ có như vậy y mới có thể cố gắng liên lạc với cậu trong trường hợp người đó có quan hệ với y.
Tựa hồ nhận ra được ánh mắt của Nguyên Gia, thiếu niên mặc áo xanh hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của y.
Ban đầu cậu ta tỏ ra ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhẹ với Nguyên Gia rồi gật đầu với y. Mà y cũng khẽ gật đầu đáp trả, sau đó thu ánh mắt lại rồi rời đi.
"Đẹp lắm à?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Nguyên Gia giật mình, y đột nhiên quay người lại, áp đôi môi ấm áp của mình lên má Tống Thừa Tu.
Cả hai người đều sững sờ trong giây lát.
"Ừ."
Nguyên Gia nhanh chóng tỉnh táo, vội vàng lùi lại.
Tống Thừa Tu khẽ nhíu mày, không cần suy nghĩ liền đưa tay ra, nắm lấy thắt lưng của Nguyên Gia, kéo y lại.
Ngực họ chạm vào nhau, cơ thể áp sát, Tống Thừa Tu theo phản xạ ôm lấy eo Nguyên Gia.
Vẻ đẹp phóng khoáng hiện ra trước mắt, từng lỗ chân lông trên làn da trắng sứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đầu Nguyên Gia choáng váng trong giây lát, trong lòng nhanh chóng niệm.
Vẫn còn là con nít, không thể phạm tội!
Vẫn còn là con nít, không thể phạm tội!
Vẫn còn là con nít, không thể phạm tội!