Tống Thừa Tu cảm nhận được vòng eo thon gọn trong lòng mình, tim đập như trống.
Hắn gặp Nguyên Gia trong thời gian ngắn vài lần, mỗi lần như thế đối phương đều mang lại cho hắn một cảm giác khác nhau.
Sự điềm tĩnh, dịu dàng lẫn tinh ranh của y đều thu hút hắn đến gần hơn.
Điều khiến Tống Thừa Tu cảm động nhất là người này sẵn sàng đứng trước mặt bảo vệ hắn.
Đó là một cảm giác mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Hắn rất muốn giấu y đi…
Luôn muốn được nhìn thấy y.
Đồng thời muốn y chỉ để mắt đến chính mình.
Hắn không biết cảm giác này là như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Gia mỉm cười với người khác, trong lòng hắn không khỏi ghen tị điên cuồng.
Hắn muốn giết người đó!
Điều này thật bất thường, nhưng hắn không thể kìm nén, chỉ muốn làm gì thì làm.
Nguyên Gia cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng giơ tay đẩy Tống Thừa Tu ra, lại bị một cánh tay sắt giữ chặt.
V587 ở bên cạnh vô thức lộ ra đôi mắt hình trái tim.
A a a, ngọt ngào quá!!
Không uổng công nó khóc lóc om sòm đòi cái tên điên này dẫn mình ra.
Cứ theo tiến độ thế này, bây giờ là ôm ngọt ngào, vậy lần sau có thể hôn cái miệng nhỏ kia được không?
Lần tới nữa, he he...
Một khi cả hai đã hoàn toàn ở bên nhau, nó cũng có thể ra oai, sống một cuộc sống của cá mặn có kẻ hầu người hạ.
Càng ngẫm càng thấy mỹ mãn.
Nó quả là một hệ thống thông minh!
Nguyên Gia không biết rằng bé hệ thống đang thầm lên kế hoạch kiếm chồng cho mình. Lúc này, y đã bị đôi mắt rực lửa của Tống Thừa Tu nhìn chằm chằm, và y gần như không thể giữ được bình tĩnh nữa.
May mắn thay, tiểu nhị chăm chỉ đã giải cứu y.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Thừa Tu miễn cưỡng buông Nguyên Gia ra, ngồi đối diện với y, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn y.
Nguyên Gia ăn cơm mà cả người đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Tống Thừa Tu nóng bỏng đến mức y khó có thể làm lơ được.
Sau khi ăn xong, y nóng lòng muốn rời đi.
Tống Thừa Tu nhìn bóng dáng vội vã rời đi của y, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy quyết tâm đoạt được con mồi, khiến Lý Phúc ở một bên có chút sợ hãi.
Sau khi rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu, Nguyên Gia nhanh chóng bước vào xe ngựa rồi thở dài nhẹ nhõm.
Lục Trúc thấy vậy, có chút nghi hoặc hỏi: "Thế tử, có chuyện gì vậy?"
Tại sao trông ngài giống như bị chó đuổi vậy?
Nguyên Gia nhận lấy tách trà nàng đưa qua, nhấp một ngụm rồi nói: “Không có gì. Phải rồi, phản hồi của thoại bản thế nào? "
Nghe được câu hỏi của Nguyên Gia, Lục Trúc nhanh chóng đáp.
"Đã trả lời với thế tử rồi. Theo sự chỉ dẫn của ngài, tất cả các nhà hàng lẫn quán trà lớn ở kinh thành đều đã bố trí nhân lực, cộng với sự tuyên truyền của mọi người, đã tạo ra hiệu quả không nhỏ. Hơn nữa, vì câu chuyện về
Qua chuyện này, chắc chắn mai sau có người muốn cưới vợ hai cũng sẽ hết sức cẩn thận, kẻo mẹ kế đã kết hôn lại có con trai trưởng, muốn xử lý con của vợ cả.
Nguyên Gia đã đoán trước được kết quả như vậy, chỉ cần đợi Vương thị ra tay, nhìn bà ta tự dây vào rắc rối.
Lúc này, Vương thị bị Nguyên Gia nhắc đến, sắc mặt đen tối nghe Lý ma ma báo cáo.
"Choang!"
Chén trà bị đập mạnh xuống đất vỡ thành từng mảnh.
"Có thể tìm ra ai đã viết kịch bản không?"
Lý ma ma cau mày lắc đầu: “Phu nhân, phòng làm việc đó ban đầu thuộc về phủ Tuyên Bình hầu, về sau được một thương nhân bên ngoài mua lại. Theo lời ông ta nói thì có một người thần bí nào đó đã đưa nó cho ông ta, ông ta cũng không biết thông tin chi tiết của bên kia.”
Nghe kết quả này, Vương thị chợt cảm nhận được nỗi hoảng sợ vô cớ, bà ta luôn cảm thấy có chuyện không hay xảy ra. Bà ta suy nghĩ kỹ rồi nói với Lý ma ma: "Căn dặn Mã đại phu kia mau chóng giải quyết đi. Về phần Nhị Bảo với Đại Bảo, tuyệt đối không thể để đám phế vật đó tiết lộ mọi chuyện với bên ngoài."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vương thị, Lý ma ma không khỏi lo lắng.
"Phu nhân yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý tốt."
Chỉ cần loại bỏ hết những người trong cuộc, sẽ không có ai biết được phu nhân đã làm gì trong những năm qua.
Về phần đại thiếu gia, nó đã phế hơn mười năm, muốn học giỏi không phải chuyện một sớm một chiều. Huống chi nhị thiếu gia thông minh lanh lợi, đại thiếu gia sao có thể bì được.
Lý ma ma vừa đảm bảo xong, đang định rời đi thì nghe Vương thị lại lên tiếng: "Chúng ta cũng cần nghĩ cách loại bỏ cái tên Tam Bảo ăn cây táo rào cây sung kia."