Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 23: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break

 

Chẳng đề phòng nên Tống Thừa Tắc ăn trọn cú đá kia. Gã ta hét lên, ôm bụng ngã xuống đất, cả khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

 

Nguyên Gia cũng ngạc nhiên không kém.

 

Y không ngờ Tống Thừa Tu lại làm việc tùy tiện như vậy. Hắn bất chấp hậu quả, đối mặt với tứ hoàng tử mà nói đánh là đánh.

 

Tuy nhiên, Nguyên Gia có thể hiểu được tâm lý của hắn.

 

Tống Thừa Tu đã phải chịu đựng vô số gian khổ suốt thời thơ ấu, sở dĩ hắn có thể trèo ra khỏi cung điện lạnh lẽo vì cảm giác tội lỗi và khao khát của Thánh thượng dành cho Thục phi. Nhưng thứ tình nghĩa này có thể kéo dài được bao lâu?

 

Vì chuyện năm đó mà ngoại tổ của nhà họ Triệu bị Thánh thượng giáng chức nhiều năm, từ lâu đã không còn khí khái như ban đầu. Bọn họ lo sợ chẳng biết lúc nào Thánh thượng sẽ trở mặt lần hai, cho nên càng không có khả năng thân cận như cũ.

 

Trên đời này không có người thân nào đối xử chân thành với hắn.

 

Tống Thừa Tu cư xử như vậy, chắc chắn hắn cũng không có ý định để mình chết cho yên ổn, chỉ muốn cả đời được vui vẻ vô tư.

 

Ái dà!

 

Nhưng làm thế nào một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể bi quan chán đời như vậy?

 

Thật tuyệt vời biết bao khi được sống!

 

Nguyên Gia không khỏi thở dài trong lòng.

 

Tống Thừa Tắc ngã xuống gây ra tiếng động, lính canh nghe thấy tiếng động ngoài cửa lập tức chạy vào. Nhìn thấy gã đang cuộn tròn trên mặt đất với vẻ mặt đầy đau đớn, họ nhanh chóng đỡ gã dậy.

 

"Chủ nhân, ngài bị sao vậy? Có cần gọi đại phu vào không?"

 

Thái giám trẻ đi đến với vẻ mặt lo lắng, hỏi.

 

Tống Thừa Tắc không để ý tới người nọ, hít mấy hơi rồi đẩy người ra xa, gã tức giận trừng mắt nhìn Tống Thừa Tu, cố chịu đựng cơn đau ở bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chỉ là con bọ hèn hạ, một thứ vô cùng bẩn thỉu bò ra từ lãnh cung. Ấy vậy mà dám cả gan đá ta? Ai cho ngươi lá gan đấy?"

 

Mẹ gã là người đứng đầu trong tứ thiếp, ông nội gã là thừa tướng nước Đại Hạ, nắm hết quyền hành trong triều đình. Tại sao con cóc chui từ rãnh nước này lại có dũng khí làm nhục gã như thế chứ?

 

Tống Thừa Tắc tức giận đến mức tim gần như muốn nổ tung. Cơn tức giận lấn át lý trí, gã không hề suy nghĩ mà rút kiếm trên thắt lưng thị vệ, đâm về phía Tống Thừa Tu.

 

Gã có thân hình cao lớn, lại còn thích cưỡi ngựa bắn cung từ khi còn nhỏ, khắp người nổi đầy gân trông rất khó đối phó.

 

Tống Thừa Tu ôm Nguyên Gia nhanh chóng rút lui vào góc. Thanh kiếm dài của Tống Thừa Tắc đâm vào không khí, khi đập vào bàn cắm rất sâu, điều này cho thấy gã mạnh như thế nào.

 

Da đầu của các lính canh đột nhiên tê dại.

 

Hai hoàng tử đánh nhau, thậm chí còn dùng dao kiếm, dù ai bị thương thì họ cũng là người chịu thiệt thòi nhất.

 

Thừa dịp Tống Thừa Tắc vừa rút kiếm, thị vệ của ngũ hoàng tử vội vàng tiến tới tách gã ra khỏi Tống Thừa Tu.

 

"Tứ hoàng tử điện hạ, xin ngài hãy bình tĩnh. Đao kiếm không có mắt, lỡ thật sự làm tổn thương ngũ hoàng tử điện hạ, lúc ấy ngài khó có thể giải thích trước mặt Thánh thượng. Hơn nữa, ngài và ngũ hoàng tử điện hạ là anh em. Cho dù xương cốt có đứt gân, nếu Thánh thượng biết hai người có mối quan hệ không tốt, đối với bất cứ người nào cũng không có lợi."

 

Sau đó Lý Phúc có sắc mặt trắng bệch đi vào, lo lắng khuyên nhủ.

 

Gã là thái giám quản sự do Thánh thượng đích thân lựa chọn, đương nhiên phải hết lòng vì Tống Thừa Tu. Nhưng khoảnh khắc này đây gã cũng không dám để Tống Thừa Tắc làm tổn thương ai.

 

“Cẩu nô tài mau cút đi, hôm nay ta sẽ chặt đầu chó của hắn. Ngươi đúng là vô liêm sỉ như mẹ của ngươi, chỉ biết dùng khuôn mặt để nịnh nọt đàn ông, đáng lẽ không nên sống trên đời. Sao ngươi không xuống địa ngục đi? Mau chết đi!"

 

Tống Thừa Tắc căn bản không nghe lọt tai một chữ nào. Cả đời gã chưa từng bị ai bắt nạt như thế, nhất thời không vượt qua được trở ngại này nên không ngừng phun ra những lời ác ý.

 

Nhìn thấy vẻ mặt Tống Thừa Tu ủ rũ không nói gì, gã muốn giơ dao lên chém lần nữa nhưng bị thị vệ ngăn lại.

 

Nghe Tống Thừa Tắc nhục mạ, ánh mắt Tống Thừa Tu hung ác đến đáng sợ.

 

Điều cuối cùng gã nhắc đến chính là quãng thời gian hắn sống trong cung điện lạnh lẽo, đó là sự sỉ nhục đối với hắn lẫn mẹ mình.

 

Nhưng Tống Thừa Tắc lại nói ra không chút đắn đo.

 

Hơn nữa còn thốt ra ở trước mặt Nguyên Gia.

 

Sao gã dám?

 

Hắn sẽ giết gã…

 

Hắn phải giết gã!

 

Đôi mắt Tống Thừa Tu đỏ bừng, cơ thể không ngừng run rẩy. Trước mắt hắn dường như xuất hiện một ảo ảnh, đấy là khuôn mặt xấu xí không ngừng chửi rủa hắn.

 

Những người đó kéo tóc hắn, đẩy đầu hắn vào bể nước, chửi hắn tại sao không chết đi. Họ không cho hắn ăn uống, thậm chí còn khinh khi đùa giỡn với hắn không khác gì trêu đùa một con chuột, giống như chỉ cần đạp hoàng tử không được sủng ái như hắn xuống bùn là lũ người đó có thể trở nên cao thượng, chứ không phải là đám tiện nô có thể bị quyết định sống chết chỉ dựa vào một lời nói của chủ nhân mình.

 

Khí chất từ người Tống Thừa Tu càng ngày càng hung bạo, tay phải hắn chậm rãi đặt lên thanh kiếm bên hông, trong lúc thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ, một đôi tay đã chạm vào mu bàn tay hắn.

 

Lòng bàn tay áp vào mu bàn tay hắn thật ấm áp, chưa kể đầu ngón tay còn rất mềm mại, vừa thon mảnh vừa mịn màng.

 

Đôi tay ấy tách từng ngón tay hắn ra, sau đó giữ chặt chúng.

 

“Điện hạ, xin đừng xúc động.”

 

Bên tai vang lên một thanh âm ôn hòa, Tống Thừa Tu đột nhiên quay đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của Nguyên Gia.

 

Đôi mắt như thủy tinh phản chiếu khuôn mặt có phần vặn vẹo của hắn, trong khi khuôn mặt tuấn tú đó tràn đầy nhân hậu ấm áp.

 

Tống Thừa Tu mím môi nhìn y.

 

Không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt đó, trái tim hung bạo của hắn bỗng như được bao phủ bởi một lớp băng tuyết buốt giá. Hắn lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt dần dần trở nên trong trẻo.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc