Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 22: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break

 

Nghe được lời tra hỏi của Tống Thừa Tu, Nguyên Gia sửng sốt không biết tại sao hắn lại phát điên như vậy, chỉ có thể bất lực giải thích: "Ở nhà lâu ngày chán nản nên ra ngoài hít thở không khí trong lành, nghe nói Vọng Nguyệt Lâu có món ngon rất hút khách nên ta muốn qua đây ăn thử."

 

Ngữ điệu của Nguyên Gia nhẹ nhàng như gió, sau khi nghe xong, nỗi buồn trong lòng Tống Thừa Tu tiêu tan đi rất nhiều. Hắn mím môi nói: “Ta mời.”

 

Nguyên Gia: "..."

 

Được rồi, muốn mời thì cứ mời thôi. Này vừa hay giúp y tiết kiệm được ít bạc. Thế là y gật đầu.

 

“Vậy ta xin cảm ơn lòng hiếu khách của điện hạ trước.”

 

Nói xong, y ôm V587 vào lòng, chuẩn bị rời đi chung với Tống Thừa Tu.

 

Nhìn thấy hai người sắp rời đi, Tống Thừa Tắc lập tức bước tới ngăn cản.

 

"Đợi đã. Việc với kẻ ăn xin này còn chưa nói xong, sao ngũ đệ có thể rời đi như thế được?"

 

Rõ ràng gã làm việc này với ý đồ xấu, hoặc có thể nói là gã cố ý sắp xếp việc này để danh tiếng của Tống Thừa Tu càng thêm tệ.

 

Nhìn thấy Tống Thừa Tắc ngăn cản mình, Tống Thừa Tu cũng dừng lại, không hài lòng liếc nhìn đứa bé ăn xin kia.

 

Lúc này, đứa bé đó đã được người ta đỡ dậy, toàn thân nó rách rưới, mặt đầy nước mắt nước mũi tèm nhem, trán có một vết thương to rớm máu, thoạt nhìn rất thê thảm. Hiện tại nó đang cúi đầu, đứng sang một bên, chẳng dám thở mạnh.

 

Đứng trước những chuyện đúng sai, con người luôn thông cảm hơn với kẻ yếu đuối hơn. Mà hành vi của nó đã khiến Tống Thừa Tu trở thành một người không có tính người.

 

Chắc chắn chẳng đến nửa ngày, câu nói ngũ hoàng tử lạnh lùng máu lạnh không quan tâm đến sự sống chết của người dân sẽ truyền khắp kinh thành.

 

Hắn cau mày nhìn Tống Thừa Tắc, lạnh lùng bảo: "Chính nó đụng phải bản điện hạ. Ta còn chưa trách nó, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?"

 

Ngữ điệu của hắn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và cáu kỉnh, khiến cho đứa bé ăn xin sợ hãi lùi lại. Rõ ràng nó chẳng làm gì cả, nhưng cử chỉ đấy đã biến Tống Thừa Tu trở thành người làm sai.

 

"Cứ coi như đứa bé ăn xin này không cẩn thận, nhưng hiện tại nó đã thê thảm như thế này rồi mà. Chẳng lẽ ngũ đệ muốn bỏ mặc không quan tâm hay sao?"

 

Tống Thừa Tắc vẫn không chịu bỏ cuộc, nhất quyết quấy rầy Tống Thừa Tu.

 

Mà hắn vờ như không nghe thấy tiếng sủa của gã, nhấc chân định rời đi, nhưng Nguyên Gia lại nắm lấy tay áo hắn.

 

"Đứa bé này… Nếu như ngươi không còn nơi nào để đi, vậy chi bằng cứ đến phủ Tuyên Bình Hầu mấy ngày trước đã. Chờ qua một thời gian nữa bổn thế tử và ngũ điện hạ hợp tác xây dựng Từ Tế Đường xong thì có thể đến đó.”

 

Nguyên Gia nói xong những lời này, y mỉm cười giới thiệu với những người xung quanh: “Từ Tế Đường chuyên môn nhận những đứa trẻ không có nơi ở để nuôi dưỡng, chỉ cần dưới mười hai tuổi, nam nữ gì cũng được. Nếu có ai nhìn thấy bất kỳ người ăn xin lưu lạc hoặc bé gái nào bị bỏ rơi cũng có thể gửi họ đến Từ Tế Đường."

 

Lời này vừa nói ra, đám người đang xem đều kinh ngạc.

 

Mặc dù thời tiết ở Đại Hạ trong hai năm qua rất tốt, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều đang sống một cuộc sống thịnh vượng.

 

Ví như kinh thành, nhìn nơi này có vẻ thịnh vượng nhưng vẫn có rất nhiều người ăn xin trên đường, đặc biệt là khu dân nghèo phía nam thành phố.

 

Hơn nữa, do tư tưởng nối dõi tông đường đã ăn sâu nên thường xuyên xảy ra những vụ dìm nước, bỏ rơi bé gái. Nếu Từ Tế Đường này có thể nhận những đứa trẻ đó thì làm sao cha mẹ có thể vứt bỏ chúng được.

 

Nghĩ tới đây, có người không khỏi hỏi: "Đại nhân, ngài nói xem khi nào Từ Tế Đường mới xây dựng xong?"

 

Chắc không phải chỉ nói suông đâu nhỉ?

 

Nguyên Gia nhìn người đặt câu hỏi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Khoảng một tháng nữa sẽ có thông báo. Ngoài ra Từ Tế Đường cần một số cô dì có tâm chăm sóc bọn trẻ, mọi người có thể chọn người phù hợp để đề cử. Đến lúc đó sẽ trải qua đợt huấn luyện thống nhất, nếu thi đậu sẽ nhận được 500 đồng mỗi tháng. "

 

Có chuyện tốt như vậy nữa à?

 

Tất cả cô dì có mặt đều rất hưng phấn. Phải biết rằng năm trăm đồng không phải số tiền nhỏ, có thể mua được năm mươi cân gạo đấy.

 

Hơn nữa có phủ Tuyên Bình hầu xác nhận, chuyện này tuyệt đối không thể giả mạo.

 

Mọi người đều khen ngợi Nguyên Gia và Tống Thừa Tu vì lòng tốt của họ.

 

"Thằng bé này, sắp có nơi để đi rồi, sao không nhanh cảm ơn vị thiếu gia này đi đi?"

 

Một bác gái có lòng nhiệt tình kéo đứa bé ăn xin đến chỗ Nguyên Gia, bảo nó tranh thủ thời gian tạ ân, đồng thời cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt chủ nhà.

 

Đứa bé ăn xin ngập ngừng muốn nói rồi thôi, cuối cùng dưới lời nói của mọi người, nó quỳ xuống đất lạy Nguyên Gia.

 

Nguyên Gia nhờ Lục Trúc đưa nó trở lại hầu phủ để an bài, riêng mình cùng với Tống Thừa Tu dự định đến Vọng Nguyệt Lâu.

 

Tuy nhiên, khoảnh khắc hai người gọi món, Tống Thừa Tắc đã xông vào.

 

Vừa vào cửa, ánh mắt của gã liền dán chặt vào Nguyên Gia.

 

"Ngũ đệ quen biết một thiếu niên tuấn tú như vậy từ lúc nào? Tại sao không giới thiệu cho tứ ca biết?"

 

Vừa nói, người đó đã bước lại gần.

 

Lúc này, ngoài Tống Thừa Tu và Nguyên Gia, trong phòng chỉ có mỗi oắt con V587. Nghe Tống Thừa Tắc nói năng linh tinh, Tống Thừa Tu không kìm được lửa giận trong lòng nữa, giơ chân đá Tống Thừa Tắc một cước, trực tiếp đạp thẳng đến cửa phòng.

 

"Cút!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc