Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 21: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break

 

Bị Tống Thừa Tu đáp trả thẳng thừng, Tống Thừa Tắc nghẹn họng không nói nên lời, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.

 

Tên tạp chủng này chỉ vì có gương mặt giống y hệt với người mẹ đẻ thấp hèn của hắn nên mới được phụ hoàng sủng ái, thế mà mới thoải mái được vài ngày đã thật sự nghĩ rằng mình là nhất rồi sao?

 

Dường như hắn đã quên mất những ngày tháng ở trong lãnh cung bị thái giám và cung nữ đối xử như một con chó mất rồi.

 

Tống Thừa Tắc thầm chửi rủa trong lòng, nhưng trên mặt lại ra cái vẻ “huynh làm việc này vì muốn tốt cho đệ thôi”, buồn bã nói:

 

“Ngũ đệ, tứ ca nói như vậy là vì nghĩ cho thanh danh của đệ, sao đệ lại có thể không biết tốt xấu như thế được? Huống hồ, đứa bé ăn xin kia chỉ vô tình phạm lỗi, ban nãy cũng đã thành tâm dập đầu đền tội, đệ thân là hoàng tử, phải biết thể hiện sự cao thượng mà hoàng thất sở hữu. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ ngũ đệ ỷ lại vào sự sủng ái của phụ hoàng, không định coi ai ra gì sao?”

 

Tống Thừa Tu vốn dĩ mang tiếng xấu, lại thêm Tống Thừa Tắc an bài như vậy, người xem hưng phấn lập tức xì xào bàn tán.

 

Bọn họ không hiểu đấu đá tranh giành hoàng quyền là gì, nhưng cũng biết hoàng tử được thánh thượng sủng ái có khả năng cao được phong làm thái tử.

 

Ngũ hoàng tử được thánh thượng vô cùng sủng ái, ngoại mẫu là Tạ thị trong sạch, tuy rằng trong triều không có thực quyền, nhưng Tạ gia có rất nhiều học trò khắp thiên hạ. Nếu tương lai ngũ hoàng tử lên ngôi hoàng đế, với lại tính tình ngang ngược càn rỡ như vậy, chẳng phải hắn sẽ trở thành bạo quân hay sao?

 

Liệu thiên hạ cùng với bách tính ngoài kia còn có cuộc sống tốt đẹp hay không?

 

Nghe những người xung quanh bàn luận, sắc mặt Tống Thừa Tu càng thêm u ám, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt dần dần trở nên nham hiểm, ngón cái xoa xoa ngón trỏ.

 

Đây là dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn cực độ.

 

Đứa bé ăn xin vẫn quỳ trên mặt đất, căn bản không phát hiện ra có điều không đúng, nhân cơ hội lại bắt đầu thêm dầu vào lửa.

 

"Đa tạ vị quý nhân này đã ra mặt nói thay cho tiểu nhân, chỉ là mạng này của tiểu nhân thấp kém, chết cũng không đáng tiếc, hai vị quý nhân tuyệt đối đừng để tiểu nhân làm mất hòa khí. Chuyện này đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân sẽ lấy cái chết để đền tội."

 

Nói xong, đứa bé ăn xin đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, lao về phía trục xe bên cạnh.

 

"Ối."

 

Một tiếng kêu ngạc nhiên thốt ra từ đám đông.

 

Có người rụt rè còn giơ tay che mắt, sợ nhìn thấy máu của đứa bé ăn xin cách đó ba thước.

 

Đối mặt với tình huống này, Tống Thừa Tu vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, đứng bất động, như thể hắn hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của con người.

 

Tống Thừa Tắc ở một bên giật mình, vội vàng hét lên: "Mau ngăn lại."

 

Nghe được chủ nhân nói, thị vệ của tứ hoàng tử vội vàng tiến lên, nhưng động tác của đứa bé ăn xin quá nhanh, bọn họ không kịp ngăn cản.

 

Lúc này, một con thú nhỏ mũm mĩm từ bên cạnh nhảy ra, chạy rất nhanh bằng bốn chân ngắn ngủi, còn cách đứa bé ăn xin chưa đầy hai mét thì bay lên đâm vào người nó.

 

Không rõ sức mạnh của quả bóng nhỏ này ở đâu ra, ấy vậy mà hất văng một cậu bé mười một, mười hai tuổi xuống đất, ôm chặt ngực mình liên tục kêu la.

 

Không chỉ vậy, sau khi tiếp đất, nó còn quay người lại, giơ chân lên vỗ nhẹ vào cái đầu bẩn thỉu của đứa bé ăn xin hai lần.

 

Sau đó, nó như nhớ ra điều gì, giơ chân trước bên phải lên, quay đầu nhìn Tống Thừa Tu, hét lên “òa ú” như muốn nói tay mình bẩn, phải bồi thường.

 

Tống Thừa Tu chán ghét nhướng mi, ra hiệu cho Lý Phúc đi theo hắn xử lý.

 

Nhưng Lý Phúc chưa kịp hành động thì đã nhìn thấy bóng dáng một người đang cúi xuống nhặt con thú nhỏ lên.

 

"Yếu ớt."

 

Chỉ hai chữ thôi nhưng giọng điệu lại đầy trìu mến, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như dòng suối trong vắt.

 

Tất cả mọi người đều nhìn y.

 

Nhưng khi nhìn thấy người tới có thân hình cao lớn, gương mặt trong sáng tuấn dật như ngọc, y mặc một bộ áo gấm màu xanh nhạt, toàn thân toát lên vẻ cao quý và tao nhã, thoạt nhìn như tiên nhân rơi xuống nhân gian.

 

Trong mắt Tống Thừa Tắc hiện lên vẻ kinh ngạc.

 

Tại sao gã không biết ở kinh thành lại có nhân vật số má như vậy?

 

Sau khi cẩn thận kiểm tra các thiếu gia đến từ các gia đình quý tộc khác nhau, gã vẫn không thể đoán được danh tính của người trước mặt.

 

Nhưng gã đoán y không phải là người quan trọng, nếu không thì sao gã lại có thể không biết được.

 

Nghĩ như vậy, ánh mắt gã vô thức quét từ trên xuống dưới Nguyên Gia, dừng lại ở vòng eo thon thả của y thêm một lát.

 

Mảnh mai tới vậy à?

 

Không khác gì vòng eo của các phi tần trong nhà gã. Giá như gã có thể tự mình đo lường bằng tay một phen…

 

Nguyên Gia đang lau bàn chân cho bé Thống của mình, ngay khi y nhận thấy ánh mắt dâm đãng của Tống Thừa Tắc thì khẽ cau mày.

 

Tống Thừa Tu cũng sắc bén không kém, từ khóe mắt nhìn thấy Tống Thừa Tắc đang nhìn chằm chằm Nguyên Gia, trong lòng chợt dâng lên một nỗi tức giận khó tả.

 

Hắn tiến lên một bước che khuất tầm mắt của Tống Thừa Tắc, hỏi Nguyên Gia: "Sao hôm nay Lục thế tử lại ra ngoài rồi?"

 

Trong giọng điệu của hắn có chút không hài lòng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc