Nhìn cửa phủ Quận Chúa đóng kín trước mặt, Lưu quản gia cau mày, thầm chửi một câu đồ không biết điều, rồi bất lực quay về phủ Thái Tử.
Về tới nơi, hắn đem chuyện này bẩm lại với Nam Cung Giác. Lưu quản gia nhìn rõ ràng sắc mặt Thái Tử lập tức tối sầm.
Nam Cung Giác phẩy tay cho Lưu quản gia lui xuống, đợi người đi rồi mới lạnh lùng mở miệng: “Đi trói ả ttiệnnhaan không biết điều đó về đây cho bổn Thái Tử!”
Trong bóng tối, ám vệ đáp một tiếng “Tuân lệnh”, lập tức lao về phía phủ Quận Chúa.
Đêm đen gió lớn.
Mấy bóng đen vút vút lẻn vào phủ Quận Chúa.
Rất nhanh, đám ám vệ đã tìm được phòng của Vân Thiển.
Chúng nhìn nhau một cái, lặng lẽ lấy mê hương trong ngực ra, lại rút một ống trúc mảnh, chọc thẳng vào giấy cửa sổ.
Bên trong, Vân Thiển nhìn cái ống trúc chĩa vào trước mặt mình, khóe miệng giật nhẹ.
Bên ngoài, thổi mê hương xong, đám ám vệ lại nhìn nhau gật đầu, rón rén đẩy cửa sổ nhảy vào, rồi lập tức đối diện một đôi mắt lạnh lẽo.
Đám ám vệ: “…” Sao nàng ta vẫn đứng đó?
Chưa kịp phản ứng, chúng đã đồng loạt mất ý thức, ngã rạp xuống đất.
Vân Thiển nhìn cảnh ấy, mặt không đổi sắc.
Chẳng bao lâu sau, một đốm lửa trắng quái dị cuộn lên, nuốt trọn mấy đã chết ngắc kia.
Nam chính à, rất tốt, ngươi thành công khiến bổn Thượng Thần để mắt tới rồi!
Bên cạnh, 023: “…” Ký chủ đừng cười kiểu biến thái vậy được không, nó sợ…
…
Sáng hôm sau, kinh thành lại lan truyền một tin động trời.
Phủ Thái Tử đêm qua không hiểu vì sao lại bốc cháy, lần này cháy sạch không còn một mảnh! Chưa hết, điều khiến người ta rợn tóc gáy hơn là Thái Tử Điện Hạ sáng nay được phát hiện đang nằm giữa một đống nam nhân trần truồng, chẳng có lấy một mảnh vải che thân…
Dân kinh thành: “…” Thái Tử rốt cuộc chọc vào thần thánh phương nào vậy? Gan cũng quá lớn, dám đốt cả phủ Thái Tử! Lại còn… Thái Tử với nam nhân…
Trời ơi, chuyện này là thứ đám dân thường như họ có thể nghe được sao?!
Tin ấy rất nhanh truyền vào hoàng cung, lọt đến tai Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghe xong suýt sặc nước bọt, nhìn Lý công công trước mặt, ánh mắt đầy không tin: “Ngươi vừa nói cái gì?!”
Lý công công nuốt khan, lặp lại y nguyên, nói xong lại nhớ ra điều gì, vội bổ sung: “Hơn nữa, Hoàng Hậu Nương Nương hình như cũng nghe được tin rồi, giờ chắc đang chạy tới đây…”
Hoàng Thượng: “…”
Thái dương của Hoàng Thượng giật thình thịch, ông ta xoa giữa mày, lạnh giọng: “Đi gọi Thái Tử tới đây!”
Lý công công nghe giọng lạnh băng ấy liền vội rút ra.
Rất nhanh, Thái Tử bị đưa vào Ngự thư phòng.
Nhìn Nam Cung Giác mặt mày trắng bệch, Hoàng Thượng không biểu cảm: “Nói đi, rốt cuộc là sao?”
Nam Cung Giác phịch một cái quỳ xuống: “Nhi… nhi thần không biết…”
“Ý ngươi là có kẻ cố tình hại ngươi?”
Nam Cung Giác: “Nhi thần… không biết…”
Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống: “Ngươi là Thái Tử mà cái gì cũng không biết! Trẫm cần ngươi để làm gì!”
Nam Cung Giác mím môi, cúi đầu không đáp.
Hoàng Thượng nhìn hắn im như thóc, tức đến mức suýt vớ lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng vào: “Thái Tử, ngươi thật sự khiến trẫm quá thất vọng!”
Đúng lúc ấy, Hoàng Hậu vừa bước vào nghe trọn câu đó, chân mềm nhũn suýt đứng không vững.
Thấy nhi tử đang quỳ dưới đất, Hoàng Hậu hoảng đến tê dại, vội bước tới, quỳ xuống cạnh Nam Cung Giác: “Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp! Là thần thiếp không dạy dỗ tốt Cát nhi, Hoàng thượng muốn phạt thì phạt thần thiếp!”
Nói xong, Hoàng Hậu vung tay tát thẳng vào mặt Nam Cung Giác: “Cát nhi! Làm sai còn không mau xin lỗi phụ hoàng đi!”
Nam Cung Giác tối sầm mặt, ngẩng lên nhìn Hoàng Thượng: “Nhi thần không sai! Có kẻ hãm hại nhi thần! Phụ Hoàng, nhi thần bị người ta hãm hại!”
Hoàng Thượng còn chưa kịp nói gì, Lý công công đã vội bước vào: “Hoàng thượng, Lâm An Quận Chúa tới rồi.”
Hoàng Thượng: “…”
Hoàng Thượng liếc Lý công công đang nháy mắt điên cuồng, khóe miệng giật nhẹ, phẩy tay: “Cho nàng ta vào.”
Chẳng mấy chốc, Vân Thiển ôm một cái rương lớn bước vào.
Nàng mặc kệ Hoàng Hậu và Thái Tử đang quỳ dưới đất, đặt luôn chiếc rương gỗ đỏ lên bàn của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cau mày nhìn cái rương, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?” Nhìn kích cỡ cái rương này, bên trong chẳng lẽ là… đầu người?
Bắt gặp ánh mắt hơi rợn của Hoàng Thượng, Vân Thiển thản nhiên thừa nhận: “Phủ Thái Tử là do ta đốt. Đây là thứ ta đền, ngài giữ làm truyền gia bảo cũng được.”
Đây là thứ trước kia Thiên đế dạy nàng, làm hỏng đồ thì phải đền…
Hoàng Thượng: “…” Trẫm biết ngay là nha đầu này làm!
Hoàng Thượng cố dùng mặt lạnh che giấu tò mò, kín đáo liếc Lý công công một cái.
Lý công công hiểu ý, lập tức bước lên mở rương.
Nắp rương vừa bật ra, một luồng sáng dịu lập tức tràn ra ngoài.
Hai giây sau, nhìn thấy trong rương có một cây linh chi trắng ngọc đang lơ lửng, Hoàng Thượng trợn mắt đứng hình.
Hoàng Thượng: “Đây là cái gì?”
Vân Thiển: “Truyền gia bảo tương lai của ngài.”
Hoàng Thượng: “…” Người đâu, lôi ra chém…
Bắt gặp ánh mắt vô cảm của Hoàng Thượng, Vân Thiển nhếch môi: “Ngọc linh chi nghìn năm, cải tử hoàn sinh, mọc thịt liền xương, đủ cho ngài truyền đời.”
Thứ này vốn nàng nhặt về định đem cho Thiên ậu ủ rượu, ai ngờ lại phải đem ra đắp vào đây.
Hoàng Thượng lại ngây người lần nữa.
Ngọc… linh chi nghìn năm?
Đúng lúc Hoàng Thượng còn đang chấn kinh, tiếng Nam Cung Giác gầm lên đầy phẫn nộ vang tới: “Hóa ra là ngươi! Tiện nhân! Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ta sẽ giết ngươi!”
Vân Thiển liếc hắn và Hoàng Hậu bên cạnh, như chợt nhớ ra gì, bỗng nói: “Ngươi khoan đã, chưa tới lượt ngươi.”
Nói xong, ánh mắt nàng lại rơi lên Hoàng Thượng một cách đầy quái lạ.
Hoàng Thượng: “…” Ngươi nhìn trẫm kiểu đó làm gì? Sao tự nhiên trẫm có dự cảm chẳng lành…
Quả nhiên, dự cảm của Hoàng Thượng lập tức thành sự thật.
Không biết Vân Thiển moi ở đâu ra một cái mũ xanh, đưa trước mặt Hoàng Thượng: “Đẹp không? Có phải hợp ngài lắm không?”
Hoàng Thượng: “…!”
Hoàng Hậu nhìn cái mũ xanh, tim lập tức nhảy vọt lên cổ. Con tiện nhân này định làm gì! Chẳng lẽ nàng ta biết gì rồi?!
Hoàng Thượng còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Hậu đã bật dậy, giơ tay tát thẳng về phía Vân Thiển: “Ngươi to gan! Dám đem thứ đó đưa cho Hoàng thượng! Ngươi có ý gì! Người đâu, bắt ả tiện nhân này cho bổn cung!”
Vân Thiển né nhẹ như không, môi cong lên đầy trêu ngươi: “Hoàng Hậu Nương Nương, ta còn chưa nói gì mà, Nương Nương kích động làm gì?”
Hoàng Thượng cũng nhận ra Hoàng Hậu bất thường, mày nhíu lại, giọng lạnh xuống: “Hoàng Hậu, ngươi đang làm cái gì vậy!”
Hoàng Hậu đối diện ánh mắt Hoàng Thượng liền vội cúi đầu, không dám nói nữa.
Nhưng đúng lúc Vân Thiển định mở miệng, Hoàng Hậu bỗng ôm trán, ngã phịch xuống đất.
Vân Thiển: “…” Diễn có cần lộ liễu vậy không? Sợ người ta không biết có ẩn tình à?
Quả nhiên, trên mặt Hoàng Thượng cũng thoáng qua nghi hoặc.
Vân Thiển thấy vậy liền nhét luôn cái mũ xanh vào lòng Hoàng Thượng, liếc ông ta một cái đầy ẩn ý, rồi quay lưng đi thẳng.
Hoàng Thượng cầm cái mũ xanh, thái dương giật liên hồi. Mấy ngày nay rốt cuộc là chuyện gì thế này…
Liếc Hoàng Hậu đang ngất dưới đất, Hoàng Thượng dặn Lý công công: “Đưa Hoàng Hậu về hậu cung, gọi thái y tới xem.”
Nói rồi, ánh mắt ông ta lại rơi lên Nam Cung Giác. Vốn định nói giam lỏng, nhưng vừa nhớ ra phủ Thái Tử đã cháy sạch, nghĩ một lát, Hoàng Thượng phẩy tay: “Thái Tử cùng Hoàng Hậu về Tiêu Phòng điện. Không có lệnh của trẫm, không được ra ngoài.”
Ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Thượng, ông ta nhìn cái mũ xanh trong tay, nhíu mày: “Đi tra Hoàng Hậu.”
Hoàng Hậu vốn là Công Chúa hòa thân từ Khâu quốc, lại nghĩ đến ánh mắt Vân Thiển lúc rời đi, Hoàng Thượng càng thấy bất an.
Không lâu sau, ám vệ đi tra trở về.
Hoàng Thượng xem xong những thứ ám vệ thu thập, lập tức ném nghiên mực đi, giọng không cảm xúc: “Đi tra xem, Thái Tử… rốt cuộc có phải huyết mạch của trẫm hay không.”
Nói xong câu đó, Hoàng Thượng như già đi mấy chục tuổi trong chớp mắt, cả người uể oải hẳn.
Rất lâu sau, ông ta thở dài một tiếng.
Bên kia, Hoàng Hậu và Thái Tử về tới Tiêu Phòng điện. Hoàng Hậu vừa vào đã mở mắt, nào còn dáng ngất xỉu.
Bà nhìn Nam Cung Giác, vội nói: “Cát nhi, nhân lúc thái y chưa tới, con nghe mẫu hậu nói. Con không phải thân sinh của Hoàng Thượng Đại Lâm. Phụ thân ruột của con là vị Nhiếp Chính Vương khác họ hiện nay của Khâu quốc. Phụ thân con mắc trọng bệnh. Cát nhi, con tìm cách trộm cây ngọc linh chi kia mang về cho ông ấy, như vậy con mới có chỗ đứng ở Khâu quốc. Rời khỏi Đại Lâm rồi thì đừng quay lại nữa. Nghe rõ chưa, Cát nhi!”
Nam Cung Giác nghe mà chết lặng. Đánh chết hắn cũng không dám nghĩ Mẫu Hậu lại dám đội mũ xanh cho Phụ Hoàng, lại còn… hắn không phải thân sinh của Phụ Hoàng?!
Đang định hỏi tiếp, thái y xách hòm thuốc bước vào.
Hoàng Hậu lập tức giả bộ yếu ớt vô cùng, dựa lên vai Nam Cung Giác, nói nhỏ: “Nghe mẫu hậu, mau đi!”
Nam Cung Giác siết chặt nắm tay, đặt Hoàng Hậu lên giường rồi quay người định rời Tiêu Phòng điện.
Nhưng vừa bước ra đã bị hai thị vệ cầm vũ khí chặn lại.
Nam Cung Giác lạnh mặt, giọng băng băng: “To gan! Mở to mắt chó của các ngươi ra xem bổn Thái Tử là ai! Ngay cả Thái Tử cũng dám cản, các ngươi chán sống rồi sao!”