Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 34: Thiên kim thật giả 29

Trước Sau

break

Nghe Nam Cung Giác nói vậy, hai thị vệ chẳng buồn ngẩng đầu: “Bệ Hạ có lệnh, Thái Tử và Hoàng Hậu không có lệnh thì không được ra khỏi điện.”

“Rầm!”

Nam Cung Giác nghe xong liền tung một cước đá thẳng vào người một thị vệ: “Láo xược! Ta là Thái Tử!”

Thị vệ bị đá ngã lăn, phun mạnh một ngụm máu, nhưng vẫn gượng đứng dậy, chắn trước mặt Nam Cung Giác.

Thấy vậy, sắc mặt Nam Cung Giác âm u. Hắn nhấc chân lên, định đá thêm phát nữa, nhưng đúng lúc ấy, từ xa vang lên một giọng lạnh băng:

“Ngươi đang làm gì thế!”

Nghe giọng đó, toàn thân Nam Cung Giác cứng đờ, theo bản năng rụt chân lại: “Phụ… phụ hoàng…”

Hoàng Thượng nhìn Nam Cung Giác phía trước, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Trong Tiêu Phòng điện, Hoàng Hậu nghe tin Hoàng Thượng tới, trong lòng bỗng trào lên một dự cảm chẳng lành.

Đợi đến khi thấy Hoàng Thượng mặt không biểu cảm bước vào, Hoàng Hậu gượng cười yếu ớt: “Hoàng thượng, sao người lại tới?”

“Ha…” Hoàng Thượng cười lạnh: “Trẫm mà không tới, còn không biết Hoàng Hậu đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với trẫm!”

Hoàng Hậu vừa định nói gì, bỗng nhìn thấy phía sau Hoàng Thượng còn có thái y đứng đó. Cả người bà ta mềm nhũn, mặt mày hoảng loạn…

Chẳng bao lâu sau, Vân Thiển nghe Lý công công từ trong cung tới bẩm: “Hoàng Hậu đã bị đày vào lãnh cung, thành phế hậu. Thái Tử cũng không còn là Thái Tử nữa. Hoàng thượng phát hiện cựu Thái Tử dám bao che trọng phạm triều đình, đánh cựu Thái Tử ba mươi trượng rồi ném vào Bình Thái phủ, giam cả đời không được ra…”

Nghe vậy, Vân Thiển nhướn mày, hỏi: “Thế Tô Âm Âm thì sao?”

Lý công công ngẩn người, nghĩ một lát rồi đáp: “Tô cô nương ư? Hoàng thượng nhân từ, cũng nhốt nàng ta vào Bình Thái phủ, giam cả đời không được ra.”

Nhớ ra điều gì, Vân Thiển lại hỏi: “Còn Hoàng thượng?”

Lý công công ngập ngừng: “Cái đó… Quận Chúa lâm an à, Hoàng thượng nói rồi, những ngày này ngài không muốn nhìn thấy người..”

Vân Thiển: “…Vì sao?”

Lý công công than thở: “Người nói xem?”

Vân Thiển: “…”

Im lặng một lúc, Vân Thiển bỗng nói: “Vậy ta không đi gặp ông ấy nữa. Bình Thái phủ ở đâu?”

Lý công công: “Người lại muốn làm gì?”

Vân Thiển: “Không làm gì, chỉ qua xem thôi.”

Lý công công: “…”

Cuối cùng Lý công công vẫn phải cắn răng dẫn Vân Thiển đến Bình Thái phủ.

“Cọt kẹt” một tiếng, cửa lớn Bình Thái phủ được đẩy ra. Nhìn tòa phủ đệ tàn tạ trước mắt, Vân Thiển nghĩ nghĩ rồi nói với Lý công công bên cạnh: “Ông về trước đi, ta tự vào xem.”

Lý công công cân nhắc một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy Quận Chúa cẩn thận.”

Vân Thiển giơ tay làm dấu ok, không do dự bước vào.

Đi dạo một vòng trong phủ, Vân Thiển nhìn thấy nam nữ chính nằm trên giường, thoi thóp như sắp tắt thở.

Thấy bộ dạng thê thảm ấy, Vân Thiển hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, Tô Âm Âm trên giường cũng nhìn thấy Vân Thiển. Nàng ta đầy oán độc, vươn tay muốn đánh Vân Thiển: “Tiện nhân! Tiện nhân! Ta muốn ngươi chết!”

Vân Thiển thản nhiên né tay nàng ta, nụ cười trên mặt rờn rợn đến ghê người. Bỗng nhiên, trong tay nàng xuất hiện một cây trâm ngọc: “Xem ra bài học dành cho ngươi vẫn chưa đủ.”

Nói rồi, Vân Thiển đặt đầu trâm lên chân Tô Âm Âm, sau đó đâm mạnh xuống, móc đứt một gân chân của nàng ta.

“A!”

Tô Âm Âm gào thét, suýt ngất xỉu. Nhìn Vân Thiển, ánh mắt nàng ta chỉ còn lại sợ hãi. Thấy Vân Thiển lại đặt cây trâm lên chân còn lại, nàng ta muốn vùng vẫy nhưng không thể: “Ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy! Không! Ngươi không thể làm thế với ta!”

“Vì sao ư?” Vân Thiển cong môi, ánh mắt nhìn Tô Âm Âm lạnh ngắt: “Khi ta lên kinh, đám hắc y nhân chặn giết giữa đường là người của ngươi đúng không? Ngươi đã muốn ta chết, vậy vì sao ta không thể đối xử với ngươi như thế?”

Bỗng Vân Thiển cười nhẹ: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng…”

Giọng nàng dừng lại, tay bỗng dùng lực. Gân chân còn lại của nữ chính bị nàng móc đứt nốt. Giọng thiếu nữ như lời thì thầm của ác ma, chậm rãi rót vào tai Tô Âm Âm: “Cứ sống cho tử tế cả đời đi. Ta không giết ngươi, nhưng người khác thì chưa chắc đâu.”

Nghe vậy, toàn thân Tô Âm Âm cứng đờ, một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Vân Thiển thong thả đứng dậy, không nhanh không chậm bước tới giường của Nam Cung Giác, móc đứt gân chân của hắn luôn. Nam nữ chính mà, phải “đủ bộ đủ đôi” mới đẹp.

Chẳng mấy chốc trong phòng lại vang lên một tiếng hét thảm.

Làm xong tất cả, Vân Thiển lắc đầu thở dài: “Sống không tốt sao? Sao ai cũng thích tới chọc ta thế?”

“Phụt…”

“Phụt…”

Tô Âm Âm và Nam Cung Giác nghe câu đó, tức đến mức phun máu tại chỗ.

Vân Thiển thấy vậy liền xua tay, bất lực nói: “Rồi rồi, ta không quấy rầy hai người dưỡng thương nữa. Ta đi đây, khỏi tiễn.”

Dứt lời, bóng dáng nàng biến mất ngay tại chỗ.

Tô Âm Âm và Nam Cung Giác nhìn nhau. Ngay giây sau, cả hai lại phun thêm một ngụm máu, hơi thở càng lúc càng yếu, vào nhiều ra ít.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc