“Khụ khụ!”
Vân Thiển khẽ ho một tiếng, kéo suy nghĩ của Hoàng Thượng quay lại.
Vân Thiển nghiêm mặt nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng nghiêm mặt nhìn Vân Thiển.
Không khí dần dần căng thẳng.
Vân Thiển: “Nó đốt, đòi nó bồi thường.”
Hoàng Thượng: “…”
Khóe miệng Hoàng Thượng giật giật, liếc con heo xanh nhỏ trên bàn.
Bắt gặp ánh mắt Hoàng Thượng, 023 theo bản năng ôm ngực rụt người lùi lại.
Hoàng Thượng: “…” Làm ơn cất cái ánh mắt nhìn biến thái đó đi.
Đúng là chủ nào vật nấy, chủ kiểu gì thì heo kiểu nấy…
Cuối cùng, Hoàng Thượng bất lực phẩy tay: “Chuyện này phải để Thái Tử biết.” Ông ta sợ tính Thái Tử, lỡ hắn biết thì sẽ giết nàng. Dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ông ta, nếu không có viên thuốc nàng cho năm đó thì lúc này đã chết từ lâu.
“Haiz…”
Hoàng Thượng thở dài, nhìn Vân Thiển thật sâu: “Ngươi… đi đi đi, đừng lảng vảng trước mặt trẫm nữa, chướng mắt.”
Nghe vậy, Vân Thiển xách hệ thống chạy biến ngay.
Bên phía phủ Thái Tử, nhìn người nữ tử trước mặt đã bị lửa làm bỏng đến biến dạng, Thái Tử mặt mày khó coi: “Mặt nàng ấy có chữa được không?”
Mấy thái y nhìn nhau một lượt, rồi đồng loạt quỳ rạp xuống: “Bẩm Thái Tử, mặt vị cô nương này bị bỏng quá nặng, chuyện này… hạ thần cũng bó tay.”
Nam Cung Giác càng thêm u ám, lạnh lùng liếc đám thái y: “Cái gì được nói, cái gì không được nói, các ngươi biết chứ?”
Mấy thái y đồng loạt nuốt khan, mồ hôi lạnh túa ra, run run đáp: “Biết… biết ạ…”
“Ừ.”
Nam Cung Giác hài lòng gật đầu: “Lui xuống.”
Nghe thế, mấy thái y vội vàng chuồn.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Tô Âm Âm vẫn đang hôn mê trên giường. Nam Cung Giác mặt tối sầm, đi tới bàn ngồi xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Ngay sau đó, hai ám vệ quỳ xuống trước mặt Nam Cung Giác.
Nam Cung Giác lạnh giọng: “Đi tra.”
“Tuân lệnh!”
Có kẻ dám xông vào phủ Thái Tử đánh hắn, còn phóng hỏa phủ Thái Tử, lại làm bị thương người hắn yêu nhất. Đây đúng là nỗi nhục không chịu nổi!
Nếu để hắn biết kẻ đó là ai, hắn nhất định khiến kẻ đó nếm mùi sống không bằng chết!
U tối trên người Nam Cung Giác dồn nén đến mức gần như không kiềm được.
“Rầm!”
Hắn đấm mạnh xuống bàn, sắc mặt đen đến mức như muốn nhỏ nước.
“Khụ khụ… khụ khụ…”
Tiếng động từ trên giường cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Nam Cung Giác dịu lại đôi chút, bước tới bên giường, đau lòng hỏi: “Âm nhi, nàng thế nào rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?”
Tô Âm Âm túm chặt vạt áo hắn, đáng thương nói: “Thái Tử ca ca… Âm nhi… mặt Âm nhi có phải…”
Nghe vậy, trên mặt Nam Cung Giác thoáng qua áy náy: “Âm nhi, nàng yên tâm. Ta là Thái Tử, ta nhất định sẽ tìm khắp thiên hạ những đại phu giỏi nhất cho nàng, nhất định chữa được mặt nàng. Tin ta được không, Âm nhi…”
Tô Âm Âm chậm rãi gật đầu, nhưng đáy mắt lại đầy oán độc…
“Thái Tử ca ca, người cũng bị thương rồi, người mau về nghỉ đi.”
Nam Cung Giác lắc đầu: “Không sao, ta ở đây cùng nàng.”
Tô Âm Âm cắn môi: “Thái Tử ca ca, ta muốn ở một mình một lát, được không.”
Nam Cung Giác thở dài, gật đầu: “Được, có việc thì gọi ta.”
Tô Âm Âm ngoan ngoãn gật: “Âm nhi biết rồi, Thái Tử ca ca.”
Đợi Nam Cung Giác ra khỏi phòng, Tô Âm Âm nén đau, xuống giường đi tới trước gương trang điểm.
Khi nhìn thấy gương mặt thảm hại trong gương, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng ta vẫn bị dọa suýt thét lên.
Tô Âm Âm nghiến răng, nước mắt lặng lẽ trượt xuống, thấm vào vết thương trên mặt, đau buốt đến tê dại.
Mặt nàng ta… gương mặt nàng ta từng kiêu hãnh… vậy mà bị hủy rồi…
Không biết qua bao lâu, Tô Âm Âm lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn mình trong gương đồng, trong mắt lóe lên tính toán.
Giờ nàng ta thật sự chẳng còn gì…
Không đúng, Thái Tử vẫn thích nàng ta. Nàng ta vẫn còn Thái Tử! Chỉ cần nàng ta trở thành Thái Tử Phi, nàng ta chỉ cần động một ngón tay cũng đủ khiến Đào Thiển Thiển con tiện nhân đó chết!
Thế nên, đợi vết thương đỡ hơn, Tô Âm Âm sai người đi mời Nam Cung Giác.
“Điện Hạ, Tô tiểu thư tự tay làm một bàn cơm, bảo nô tỳ tới mời người qua dùng bữa.”
Nam Cung Giác sững người, nghĩ một lúc rồi vẫn gật đầu.
Đêm nhanh chóng buông xuống.
Tô Âm Âm đeo khăn che mặt trắng, nhìn Nam Cung Giác, mắt như có nước thu: “Thái Tử ca ca, Âm nhi cảm tạ Thái Tử ca ca đã làm tất cả vì Âm nhi. Nếu không có Thái Tử ca ca, có lẽ Âm nhi vẫn còn ở trong đại lao lạnh lẽo, sống chết chẳng biết…”
Nói rồi, nàng ta cầm vò rượu rót một chén cho Nam Cung Giác: “Thái Tử ca ca, Âm nhi kính người một chén.”
Dứt lời, Tô Âm Âm ngửa đầu uống cạn.
Nam Cung Giác nhìn vậy, trong mắt dâng lên xót xa, cũng uống hết chén rượu đó.
Chẳng bao lâu sau, hắn thấy đầu óc lâng lâng. Ngay lúc đó, hắn như hiểu ra điều gì, trong mắt lóe lên vẻ không dám tin.
Tô Âm Âm thấy vậy liền vội vàng đóng cửa…
Ngày hôm sau, khi nhìn nữ tử bên cạnh không mảnh vải che thân, sắc mặt Nam Cung Giác lập tức lạnh xuống.
Hắn hất chăn, bước xuống giường.
Động tác thô bạo khiến người bên cạnh giật mình tỉnh dậy.
Tô Âm Âm mở mắt, ôm chăn co mình vào trong, hoảng hốt: “Thái Tử ca ca! Chuyện này là sao vậy!”
Nam Cung Giác cau mày: “Là sao, nàng không biết sao?”
Mắt Tô Âm Âm lập tức dâng lên hơi nước, tủi thân: “Thái Tử ca ca, vì sao… không phải ta làm…”
Thấy nàng như vậy, trong mắt Nam Cung Giác thoáng qua xót xa.
Tô Âm Âm cắn môi: “Thái Tử ca ca không tin muội sao? Vậy Âm nhi đi chết cho rồi.”
Nói rồi nàng ta lao đầu về phía tường.
Nam Cung Giác vội kéo nàng talại: “Âm nhi! Ta không có ý đó, ta chỉ ghét kẻ tính kế ta.”
Nghe vậy, mắt Tô Âm Âm lóe lên, rồi nàng ta bổ nhào vào lòng Nam Cung Giác: “Nhưng mà Thái Tử ca ca, ta thật sự không biết gì cả, không phải ta làm! Giờ ta chỉ còn mỗi Thái Tử ca ca, sao ta lại tính kế Thái Tử ca ca được!”
Nam Cung Giác đau lòng ôm nàng ta. Dư quang vô tình liếc thấy một vệt đỏ trên giường, hắn sững người, rồi siết nàng ta chặt hơn.
Nam Cung Giác: “Âm nhi, ta sẽ không phụ nàng.”
Tô Âm Âm gật đầu trong lòng hắn: “Âm nhi tin Thái Tử ca ca.”
Nam Cung Giác vỗ nhẹ vai nàng: “Được rồi, lát nữa nàng bảo nha hoàn vào hầu nàng rửa mặt chải đầu. Ta còn việc, phải đi trước một chuyến.”
Tô Âm Âm gật đầu, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Nam Cung Giác hài lòng gật.
…
…
“Ký chủ ký chủ! Nam nữ chính ngủ với nhau rồi!”
Trong phủ Quận Chúa, 023 kích động báo với Vân Thiển.
Nghe vậy, Vân Thiển sững người: “Ngủ kiểu gì?”
023: “…” Đây là lời hổ báo gì vậy!
Im lặng một lát, 023 rón rén dí sát lại, cười đểu: “Ký chủ muốn xem không?”
Thấy nó như vậy, Vân Thiển nổi hứng thú: “Nói thử xem.”
023 cười ranh mãnh. Ngay sau đó, trước mặt Vân Thiển hiện ra một màn hiển thị màu xanh nhạt. Một vệt sáng trắng lướt qua, trong đó dần hiện lên bóng dáng nam nữ chính…
Hai phút sau, nhìn một đống hình bị che mờ toàn mã, Vân Thiển đen mặt, lập tức ấn 023 xuống đất đấm cho một trận.
023: “…” Khoan! Sao lại đánh nó nữa! Còn quyền của hệ thống không!
Đánh xong, Vân Thiển ngáp một cái rồi về phòng ngủ luôn. Không còn cách nào, linh hồn nàng khuyết thiếu, hở ra là buồn ngủ.
Bên kia, ám vệ Nam Cung Giác phái đi điều tra đã trở về.
Lúc này tại thư phòng của Nam Cung Giác.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ vô năng, không tra được gì.”
Nam Cung Giác cau mày: “Sao lại thế?”
Ám vệ: “Đám cháy ở phủ Thái Tử giống như tự dưng xuất hiện. Đêm đó không hề có ai ra vào phủ Thái Tử.”
Nam Cung Giác thở dài, chợt nghĩ ra điều gì: “Tìm được đại phu chữa mặt cho Âm nhi chưa?”
Ám vệ thoáng do dự.
Nam Cung Giác lạnh giọng: “Nói.”
Ám vệ cúi đầu: “Theo thuộc hạ biết, hiện nay người có thể chữa mặt cho Tô cô nương, có lẽ chỉ có… Quận Chúa Lâm An.”
Nghe cái tên này, Nam Cung Giác sững lại, cau mày theo bản năng: “Lại là nữ nhân đó? Sao, nàng ta muốn gây chú ý với ta đến vậy à?”
Ám vệ: “…”
Nam Cung Giác chẳng hề nhận ra ánh mắt kỳ quặc của thuộc hạ, phất tay ra lệnh: “Đi gọi nữ nhân đó tới, nói cho nàng ta biết, chỉ cần nàng ta chữa khỏi mặt cho Âm nhi, ta sẽ cho nàng ta làm Thái Tử Trắc Phi.”
Ám vệ: “…” Ngón chân bấu chặt cả đế giày, nhất thời không biết nói gì.
Nói xong mà ám vệ vẫn đứng yên, Nam Cung Giác khó chịu: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Không nghe lời bổn Thái Tử à!”
Ám vệ vội vàng rời đi.
Ra khỏi thư phòng Thái Tử, ám vệ đứng nghĩ đúng hai giây rồi thản nhiên tìm quản gia phủ Thái Tử, quẳng thẳng nhiệm vụ nặng nề này cho quản gia họ Lưu. Ném thêm một ánh mắt kiểu “Huynh đệ, giao cho ngươi” rồi chuồn cái vèo.
Lưu quản gia: “…?”
Im lặng một hồi, nhớ đây là dặn dò của Thái Tử, Lưu quản gia vẫn nghiến răng đi tới phủ Quận Chúa.
…
“Cốc cốc cốc…”
Trong phủ Quận Chúa.
Tiểu tư nghe tiếng gõ cửa liền mở ra, thấy một nam nhân trung niên thì sững người: “Ngươi tìm ai?”
Lưu quản gia ngoài cửa: “Ta là quản gia phhur Thái Tử. Thái Tử nhà ta muốn mời Quận Chúa Lâm An tới phủ gặp mặt.”
Tiểu tư: “Ngài đợi một lát.”
Nói xong, hắn chạy vào bẩm báo Vân Thiển.
Không lâu sau, tiểu tư lại chạy ra: “Quận Chúa nhà ta nói rồi, nàng phải ngủ, không rảnh, mời ngài về cho.”
Dứt lời, “rầm” một tiếng, cửa phủ đóng sập lại.
Lưu quản gia suýt thì bị đập lệch mũi: “…”