Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 31: Thiên kim thật giả 26

Trước Sau

break

Đêm buông xuống, một vầng trăng cong lặng lẽ leo lên ngọn cây. Ánh trăng vàng nhạt dịu dàng rải khắp mặt đất, mấy sinh vật nhỏ nấp trong bụi cỏ rì rầm cất tiếng như đang hát nối nhau…

Lúc này tại phủ Quận Chúa.

Nghe tiếng ve ngoài sân, Vân Thiển cau mày. Bỗng nàng nhớ ra điều gì, liền thay nhanh một bộ váy áo đen, lại kiếm miếng vải đen che kín mặt.

Sau đó nàng ôm 023 đã biến lại thành heo xanh nhỏ, lật tường rời khỏi phủ Quận Chúa…

Gió bên tai vù vù, 023 ngơ ngác: “Ký chủ, chúng ta đi đâu vậy?”

Nghe giọng hệ thống, khóe môi Vân Thiển nhếch lên. Lời nàng rất nhanh tan vào trong gió: “Đi đánh người.”

023: “…?”

Chẳng mấy chốc, một người một hệ thống dừng trước hai cánh cổng lớn. Trên biển ngạch, bốn chữ “Phủ Nhạc Quốc Công” nổi bật vô cùng.

Bỗng có một cơn gió lướt qua.

Nhìn lại thì Vân Thiển và hệ thống đã biến mất khỏi chỗ cũ…

Trong phủ Nhạc Quốc Công, Vân Thiển vỗ vỗ cái đầu heo xanh của hệ thống: “Dẫn đường đi, phòng Nhạc Y Nhiên ở đâu?”

023 giật giật khóe miệng, vẫn truyền một tuyến đường cho Vân Thiển.

Vân Thiển liếc màn sáng xanh bất chợt xuất hiện trước mặt, mắt nàng nheo lại đầy nguy hiểm. Thân hình lóe lên, nàng lại biến mất…

Lúc này trong viện của Nhạc Y Nhiên.

Vân Thiển ôm hệ thống đứng trên mái nhà, mặt không cảm xúc nhìn kiến trúc trước mắt.

“Ngươi chắc nàng ta ở trong đó chứ?”

023 thành thật gật đầu.

Nó còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hoa mắt. Chớp mắt một cái, họ đã ở trong phòng.

Vân Thiển liếc bóng người trên giường, tiện tay kéo một bộ áo ở bên cạnh. 023 nhìn đến ngẩn người, không phải tới đánh người sao, sao lại thành ra đi trộm áo?

Đúng lúc 023 đang khó hiểu thì Vân Thiển bình thản ném thẳng bộ áo lên mặt Nhạc Y Nhiên, rồi vung tay đấm cho một trận.

023: “…!”

Nhạc Y Nhiên còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị đánh ngất.

Thấy cảnh đó, 023 đứng hình tại chỗ.

Nó còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ôm lên mang đi.

Đợi nó tỉnh lại, mới phát hiện mình đã ở phủ Thái Tử.

023 bỗng có dự cảm chẳng lành, trong lòng bất giác toát mồ hôi thay nam nữ chính.

Quả nhiên, nó nhanh chóng thấy nam nữ chính đều bị ký chủ nhà mình đánh sưng như đầu heo…

023 im lặng một lát, nhớ ra chuyện gì, liền moi từ không gian hệ thống ra một xấp giấy tiền, ngồi đốt ngay trước mặt nam nữ chính.

Vân Thiển thấy vậy thì khóe miệng giật giật: “Ngươi làm gì đó? Họ còn chưa chết.”

023 đáp tỉnh bơ: “Vậy đợi họ chết rồi ta lại tới đốt.”

Vân Thiển: “…” Hệ thống này có phải dính thứ virus kỳ quái nào không…

Im lặng một hồi, Vân Thiển xách 023 rời khỏi phủ Thái Tử.

Một người một hệ thống vừa đi không lâu, một cơn gió đột nhiên thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi tung đám giấy tiền đang cháy dưới đất văng tứ phía…

Chẳng bao lâu sau, trong phủ Thái Tử vang lên tiếng hô hoán hỗn loạn: “Cháy rồi! Không xong rồi! Cháy rồi! Mau có người tới!”

Phủ Thái Tử vốn yên ắng lập tức náo loạn cả lên…

Ngày hôm sau, một tin tức truyền khắp kinh thành: Phủ Thái Tử bị cháy.

Cả phủ Thái Tử bị lửa thiêu mất một nửa. May mà Thái Tử hôn mê được phát hiện sớm, kịp cứu ra, không bị cháy. Chỉ là kỳ quái ở chỗ, trên người Thái Tử có không ít vết thương, lớn nhỏ đủ cả, sâu nông khác nhau.

Kinh thành lập tức rộ lên bàn tán. Trên thì cụ già tám mươi, dưới thì trẻ con ba tuổi, ai cũng nói về chuyện này.

Tin này rất nhanh truyền vào cung.

Hoàng Thượng nghe xong, mày nhíu chặt, trong đầu theo bản năng hiện lên bóng dáng Vân Thiển.

Hoàng Thượng: “…” Chẳng lẽ là là nha đầu đó làm…

Nghĩ một lúc, Hoàng Thượng hỏi: “Thái Tử thế nào rồi?”

Lý công công: “Thái Tử không bị bỏng, nhưng…”

Ông nói đến đây thì ngập ngừng, không dám nhìn Hoàng Thượng.

Thấy Lý công công khác lạ, Hoàng Thượng liếc sang, cau mày: “Nói.”

Lý công công: “Trên người Thái Tử có khá nhiều vết thương, trông như… như bị người ta đánh…”

Hoàng Thượng: “…”

Khóe miệng Hoàng Thượng co giật, nói: “Đi gọi Lâm An tới gặp trẫm.”

Rất nhanh, Vân Thiển xách theo 023 đã được dẫn tới trước mặt Hoàng Thượng.

Nhìn con heo xanh nhỏ trong tay nàng, Hoàng Thượng sững người, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì?”

Vân Thiển: “Heo.”

Hoàng Thượng: “Sao lại màu xanh?”

Vân Thiển: “Nhuộm.”

Hoàng Thượng: “…”

Im lặng một hồi, Hoàng Thượng hỏi: “Chuyện của Thái Tử là ngươi làm?”

Vân Thiển vừa ngủ dậy đã bị gọi tới: “…” Chuyện gì vậy? Hoàng Thượng sao phát hiện nhanh thế? Không đúng chứ…

Thu lại suy nghĩ, Vân Thiển làm mặt ngoan hiền: “Ta nói không phải, ngài tin không?”

Hoàng Thượng: “Không tin.”

Vân Thiển: “…”

Thấy Vân Thiển bị chặn họng, Hoàng Thượng xoa mi tâm: “Chuyện kia trẫm biết là Thái Tử sai, nhưng… ngươi đốt cả phủ Thái Tử thì là thế nào?”

“?!!”

Vân Thiển ngơ ngác: “Khoan đã! Ngài nói gì cơ?”

Hoàng Thượng cũng ngờ vực: “Không phải ngươi đốt phủ Thái Tử ?”

Vân Thiển: “Đùa gì vậy, ta chỉ đánh hắn một trận thôi.” Nếu nàng thiêu chết nam chính thì cốt truyện chẳng phải lại quay về từ đầu sao, nàng đâu có ngu.

Bỗng Vân Thiển nghĩ ra điều gì, ánh mắt lập tức rơi xuống 023 trong lòng.

023 lặng lẽ nuốt khan, vội dời mắt đi.

Ngay sau đó, 023 cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rồi mông đau điếng.

Nó ngẩng lên, lập tức rơi vào cảnh mắt to trừng mắt nhỏ.

023: “…”

Hoàng Thượng: “…”

Đúng lúc không khí đang quỷ dị, giọng Vân Thiển nhẹ tênh vang lên: “Nó đốt.”

Hoàng Thượng nhìn con heo xanh trên án, mặt mũi đờ ra: “Nó đốt kiểu gì?” Một con heo thì nhóm lửa bằng cách nào?

Vân Thiển: “Ồ, tối qua ta đánh người, nó ngồi đó đốt giấy tiền.”

Hoàng Thượng: “?!!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc