Ra khỏi cửa, Yến Hồng Anh nhìn Vân Thiển như nhìn ma: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vân Thiển cười: “Ngươi chẳng thấy rồi sao. Ta chỉ là người bình thường thôi.”
Yến Hồng Anh: “…” Ngươi có hiểu bình thường là gì không.
Yến Hồng Anh nuốt khan: “Đám người đó thật là do Thái Tử phái tới sao? Sao ngươi đắc tội Thái Tử?”
Vân Thiển nhướng mày: “Chắc ta làm tâm can của hắn không vui.”
Yến Hồng Anh chấn động: “Thái Tử có người trong lòng rồi?”
Vân Thiển đáp: “Chẳng phải ngươi nói à.”
Yến Hồng Anh: “…”
Yến Hồng Anh do dự: “Giữa chuyện này… có khi nào là hiểu lầm. Thái Tử ta biết không phải người như vậy.”
Vân Thiển nhìn nàng ta như nhìn ngốc, không nói.
Yến Hồng Anh bị nhìn đến tê da đầu, nhớ cảnh vừa rồi thì càng sợ: “Ngươi… ngươi đừng nhìn ta kiểu đó.”
Vân Thiển thu mắt: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi rừng, gặp lại 023.
023 vừa thấy Vân Thiển liền thở phào, giọng trong đầu run run: [Chủ nhân vừa đi đâu vậy? Nãy ta tự dưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân, dọa chết hệ thống rồi.]
Vân Thiển cười: [Không sao, ta về rồi.]
Ba người quay lại. Diêu Hòa Nhi thấy Vân Thiển bình an bước ra thì mặt biến sắc. Hôm qua người của Thái Tử bảo nàng ta dụ Quận Chúa vào rừng để hại chết không ra được. Làm được thì ghế Thái Tử Trắc Phi sẽ là của nàng ta. Vậy mà giờ Vân Thiển lại trở ra nguyên vẹn.
Không được. Không thể để nàng ta sống yên
Diêu Hòa Nhi cố cười, đi tới: “Tỷ tỷ, hay mình vào chơi thêm chút nữa đi.”
Vân Thiển hỏi thẳng: “Trong đó có gì à? Sao ngươi cứ nhất định kéo ta vào?”
Diêu Hòa Nhi cứng mặt, cuống quýt xua tay: “Không có. Ta… ta chỉ…”
Vân Thiển cười vô hại, cắt ngang: “Đã không có gì, vậy sao ngươi cứ muốn ta vào? Ngươi định làm gì ta?”
Ngay khi nàng dứt lời, một luồng linh lực trắng kỳ quái chui vào người Diêu Hòa Nhi.
Diêu Hòa Nhi gào lên: “Ta không có.” Giật mình hoàn hồn, nàng ta thấy mọi người nhìn mình đầy kỳ quặc, lập tức rợn lưng.
Nàng ta nhìn Vân Thiển, mắt lóe oán độc. Vì sao. Vì sao con tiện nhân này không chịu chết. Ả ta chết đi thì tốt biết mấy.
Diêu Hòa Nhi nghiến răng, chộp lấy cánh tay Vân Thiển, kéo mạnh về phía rừng: “Đi theo ta.”
Vân Thiển làm bộ kêu: “Đau.” Nàng cố giữ dáng tiểu bạch hoa, nhưng mắt đã tối lại.
Mọi người nhìn Diêu Hòa Nhi như phát điên, chẳng hiểu nàng ta muốn làm gì.
Có người chịu không nổi, bước ra: “Diêu tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không thấy ngươi kéo Quận Chúa đau sao. Làm vậy không được đâu.”
Diêu Hòa Nhi trợn mắt đỏ ngầu: “Câm miệng.” Nàng ta vẫn kéo Vân Thiển vào rừng.
Yến Hồng Anh hoàn hồn, lập tức kéo Vân Thiển ra.
Diêu Hòa Nhi nhìn họ đầy tức giận rồi rút ra một con dao găm lạnh sáng, đâm thẳng về phía tim Vân Thiển.
Vân Thiển đứng yên không nhúc nhích.
Yến Hồng Anh giật mình, đạp thẳng Diêu Hòa Nhi văng ra: “Diêu Hòa Nhi, ngươi điên rồi à.”
Diêu Hòa Nhi gào lên: “Sao ngươi không chết. Ngươi chết đi thì vị trí Thái Tử Trắc Phi là của ta. Nhưng ngươi không chết. Vì sao ngươi không chết.”
Mọi người: “…” Chuyện này dính tới Thái Tử rồi. Xong rồi. Họ có nghe nhầm thứ không nên nghe không. Có khi nào bị diệt khẩu không.
…
Chuyện này rất nhanh truyền tới Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn Vân Thiển, mặt nghiêm lại : “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Vân Thiển ngả lưng ghế, khoanh tay, nói như không: “Bệ Hạ còn không nhìn ra sao. Thái Tử muốn giết ta.”
Hoàng Thượng cau mày.
Vân Thiển nói tiếp: “Ta biết Bệ Hạ không tin. Nên ta có chứng nhân.”
Nàng búng tay. Cánh cửa đen quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thượng. Cửa mở. Mấy tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng lôi mấy bóng đen ra, quẳng xuống đất rồi hành lễ với Vân Thiển, sau đó chui trở vào. Cửa biến mất.
Hoàng Thượng nuốt khan: “Những người này là ai?”
Vân Thiển đáp: “Người Bệ Hạ sinh ra phái tới giết ta.”
Hoàng Thượng hỏi: “Còn sống không?”
Vân Thiển gật.
Hoàng Thượng lập tức lạnh giọng: “Người đâu, làm chúng tỉnh.”
Lý công công dẫn người vào. Thấy mấy kẻ áo đen “từ hư không rơi ra”, ông ta ngẩn nhưng không dám hỏi, chỉ làm theo lệnh rồi lui ra.
Hoàng Thượng nhìn đám người vừa tỉnh, giọng uy nghiêm: “Ai sai các ngươi tới?”
Kẻ cầm đầu vừa mở mắt thấy Hoàng Thượng đã run. Nhưng vừa nhìn thấy Vân Thiển bên cạnh, hắn lập tức trợn trắng mắt rồi ngất cái rầm.
Hoàng Thượng: “…”
Hoàng Thượng nhìn Vân Thiển như nhìn biến thái: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì bọn chúng?”
Vân Thiển giật khóe miệng: “Bệ Hạ đừng nhìn ta kiểu đó. Ta chỉ cho chúng đi địa ngục mười tám tầng du ngoạn một ngày thôi. Ta còn làm gì được?”
Hoàng Thượng suýt sặc.
Im lặng một lúc, Hoàng Thượng lại gọi: “Người đâu, làm chúng tỉnh.”
Lý công công ở ngoài cửa: “…”
Lần này, kẻ cầm đầu vừa tỉnh đã quỳ bò tới trước mặt Vân Thiển, dập đầu liên tục: “Cô nãi nãi, chúng ta sai rồi. Người đại nhân đại lượng thả chúng ta đi. Xin người.”
Vân Thiển liếc Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ho khan, uy áp tràn ra: “Ai sai các ngươi tới?”
Kẻ áo đen liếc Vân Thiển rồi vội đáp: “Là Thái Tử.”
Hoàng Thượng siết mày: “Vì sao hắn sai các ngươi ám sát Quận Chúa Lâm An?”
Kẻ áo đen run rẩy: “Chúng ta thật sự không biết. Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc.”
Hoàng Thượng phất tay, thị vệ vào kéo người đi.
Trong điện chỉ còn Hoàng Thượng và Vân Thiển, Hoàng Thượng hỏi: “Chuyện này ngươi muốn thế nào?”
Vân Thiển ngáp: “Đó là nhi tử của Bệ Hạ, ta muốn thế nào được. Thôi, ta về ngủ bù đây.”
Trước khi ra khỏi ngự thư phòng, nàng còn nói: “Nghe nói lao ngục gần đây xảy ra cháy, thiêu chết không ít người nhỉ.”
Hoàng Thượng ngẩn ra.
…
Rời khỏi Ngự thư phòng, Vân Thiển vừa định xuất cung thì bị một cung nữ chặn đường.
Cung nữ ngẩng mặt, giọng hách dịch: “Người là Quận Chúa Lâm An?”
Không đợi Vân Thiển đáp, nàng ta đã ra lệnh: “Nương Nương nhà ta muốn gặp người. Đi theo ta một chuyến.”
Vân Thiển nhìn nàng ta, bật cười: “Ta nhìn ngươi thế này, còn tưởng ngươi chính là Nương Nương đó chứ.”
Cung nữ hoảng trong lòng, nghiến răng: “Người nói gì. Bảo người đi thì đi. Nói lắm. Đồ nhà quê. Đừng tưởng làm Quận Chúa là gà rừng hóa phượng hoàng.”
Nàng ta đưa tay định cấu Vân Thiển.
Thấy cái móng vuốt sắp bấu lên tay mình, mắt Vân Thiển lạnh xuống, thân hình chớp một cái, tát thẳng một bạt tai vào mặt cung nữ.
Cung nữ bị tát bay văng mấy mét: “?!!”
Vân Thiển bình thản xoa cổ tay, không nói hai lời đã xông lên đấm đá một trận. Nàng đường đường cũng là đại lão, giờ ai cũng có thể giẫm lên đầu nàng được sao?
Đánh đến khi người kia sưng vù tím bầm, Vân Thiển bình thản nâng cằm đã sưng to của cung nữ, giọng dịu dàng: “Nhớ nhé, lần sau còn dám tới trước mặt ta lải nhải, ta giết ngươi đó.”
Cung nữ nghe xong, một luồng lạnh buốt chạy từ chân lên thẳng đỉnh đầu, nói cũng lắp bắp: “Bi… biết rồi…”
Vân Thiển cong môi, cười đầy phản diện: “Ngoan, nghe lời thế cơ mà.”
023 nhìn cảnh này qua màn hình hệ thống: “…” Ngài là bạch liên hoa nguyên chủ chứ không phải phản diện đâu mà!
Vân Thiển đi rồi, cung nữ nằm thoi thóp dưới đất mới gắng gượng bò dậy, oán hận nhìn theo hướng nàng rời đi, rồi vội chạy về hậu cung.
…
“Cái gì! Con tiện nhân đó dám nói thế thật sao!”
Du Quý phi đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt lạnh ngắt nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất thảm hại.
Cung nữ ngẩng đầu, nghiến giọng: “Nương Nương, Quận Chúa Lâm An còn nói Du Quý phi tính là thứ gì, không có tư cách bắt nàng tự tới gặp, lại còn… lại còn…”
Thấy nàng ta ấp úng, Du Quý phi cau mày, lạnh giọng: “Lại còn gì!”
Cung nữ: “Lại còn nói… Hoàng thượng là của nàng, Nương Nương chỉ là Quý phi thôi, không có tư cách tranh với nàng…
Nô tỳ cãi lại vài câu, nàng ta liền đánh nô tỳ thành ra thế này…”
Du Quý phi cắn môi, ném phịch vòng ngọc trong tay xuống đất: “Con tiện nhân!”
Gần đây Hoàng thượng ít vào hậu cung, nàng ta cho người đi dò, mới biết cái Quận Chúa Lâm An mới phong ấy thỉnh thoảng lại chạy tới Ngự thư phòng, còn ở rất lâu. Hôm nay nàng ta mới gọi tới để gõ đầu, ai ngờ tiện nhân ấy lại cuồng vọng đến thế!
Du Quý phi mặt trầm xuống, nghĩ ngợi rồi nhìn cung nữ còn quỳ, ra lệnh: “Người đâu, hầu bản cung trang điểm…”
…
Hai canh giờ sau, Du Quý phi mặt tái nhợt dẫn theo cung nữ mặt mũi tím bầm, mình đầy thương tích, quỳ trước Ngự thư phòng.
Lý công công thấy vậy sững người, vội bước lên hỏi: “Quý phi Nương Nương đây là làm sao?”
Du Quý phi mắt đỏ lên, ngay sau đó khóc như hoa lê dính mưa, dáng vẻ yếu ớt đến cực: “Bệ Hạ, thần thiếp muốn gặp Bệ Hạ!”
Lý công công im lặng một lúc rồi quay vào Ngự thư phòng: “Hoàng thượng, Du Quý phi Nương Nương ở ngoài khóc lóc đòi gặp ngài. Nô tài nhìn thấy cung nữ bên cạnh như bị ai đánh, toàn thân đầy thương tích. Người có ra gặp không ạ?”
Nghe vậy, Hoàng Thượng cau mày, đặt tấu chương xuống, xoa mi tâm mệt mỏi: “Đi tra xem sao.”
Lý công công vâng dạ, ra ngoài dặn nhỏ thái giám ở cửa: “Đi tra xem chuyện gì.”
Không biết bao lâu sau, thái giám đi tra cuối cùng cũng quay về…
Lúc này trong Ngự thư phòng, Hoàng Thượng lại xoa mi tâm: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thái giám bẩm thật: “Hôm nay Du Quý phi sai cung nữ chặn Quận Chúa Lâm An đang chuẩn bị xuất cung. Cung nữ đó có lẽ nói gì khiến Quận Chúa phật ý, rồi…”
Hắn nói đến đây thì khựng lại, dè dặt ngước mắt nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng: “… Rồi sao?”
Thái giám: “Rồi bị Quận Chúa đè xuống đất đánh cho gần chết…”
Hoàng Thượng: “…”
Khóe miệng Hoàng Thượng giật giật, nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng ông ta vẫn phất tay, bất lực: “Thôi, cho nàng ta về.”
Nghe vậy, Lý công công vội ra ngoài nói với Du Quý phi: “Quý phi Nương Nương, Hoàng thượng bảo người về.”
Du Quý phi lắc đầu, kiên quyết: “Không! Ta muốn gặp Hoàng thượng!”
Lý công công nhìn lớp phấn trắng rơi lả tả trên mặt nàng, giật nhẹ khóe miệng: “Quý phi Nương Nương, Hoàng thượng đang bận, không có thời gian.”
“Vậy ta sẽ chờ Hoàng thượng bận xong!” Du Quý phi cắn môi, dáng vẻ cứng cỏi.
Lý công công thấy vậy cũng không tiện nói thêm, đành quay lại Ngự thư phòng, làm một cái máy truyền lời vô cảm.
Nghe xong, Hoàng Thượng cau mày: “Nàng muốn quỳ thì cứ để nàng quỳ.”
Lý công công vừa ra ngoài, Hoàng Thượng nhìn nghiên mực trên án, nghĩ một lúc rồi lạnh giọng: “Đi tra vụ hỏa hoạn đó.”
“Tuân chỉ.”
Một giọng trầm thấp vang lên trong Ngự thư phòng.