Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 29: Thật giả thiên kim 24

Trước Sau

break

Thấy nha hoàn của Nhạc Y Nhiên đứng đờ, Vân Thiển hảo tâm nhắc: “Ta thấy giờ ngươi nên đi tìm đại phu cho chủ tử nhà ngươi.”
Nha hoàn: “…”

Nha hoàn cuống cuồng dìu Nhạc Y Nhiên lên xe, về phủ Quốc công tìm đại phu.

Vân Thiển mỉm cười với Yến Hồng Anh ở xa xa. Yến Hồng Anh bình thản dời mắt.

Có người nói: “Thôi. Giờ cũng muộn rồi, chúng ta vào trong đi.”

Vân Thiển nhìn qua, lại thấy một kẻ “quạt gió thổi lửa” của nam chính. Nàng thầm chậc. Nam chính cũng có sức hút ghê.

023 vội hỏi: “Chủ nhân đừng nói là thích nam chính nhé?”
Vân Thiển đáp: “Hắn có gì đáng để ta thích?”
023 thở phào: “Cũng đúng.”

Mọi người đi vào sơn trang. Trên đường có người ghé gần hỏi Vân Thiển: “Đào tiểu thư thật sự là Tô gia tiểu thư sao?”
Vân Thiển cười hiền: “Ngươi đi hỏi hoàng thượng đi.”
Người kia: “…”

Từ đó, dù tò mò cỡ nào cũng chẳng ai dám nhào lên hỏi nữa.

Tới nơi, một cô nương mặc đồ hồng, mặt mũi đáng yêu đề nghị: “Trên núi có rừng Vân Vụ. Nghe nói sương phủ mười dặm, thần kỳ lắm. Chúng ta đi xem nhé.”
Vân Thiển: “…” Diễn cũng vừa thôi, thiếu điều viết chữ “gài bẫy” lên trán.

Nhưng mấy tiểu thư khác không nhận ra bất thường, nghe vậy ai nấy đều hứng.

Cô nương kia tiến tới khoác tay Vân Thiển: “Tỷ tỷ, đi cùng ta nhé.”
Vân Thiển hỏi thẳng: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Cô nương kia cứng mặt lại rồi lập tức cười gượng.

Giọng 023 vang lên trong đầu: [Chủ nhân, đó là Diêu Hòa Nhi, nữ nhi Hộ Bộ thượng Thư.]

Một lát sau, cả đám tới trước một khu rừng trắng xóa sương mù. Nhìn vào chỉ thấy mờ mịt, vài tiểu thư bất an, đứng mãi không dám vào.

Diêu Hòa Nhi cau mày: “Mọi người sao vậy?”
Có người lắc đầu: “Ở đây không thấy gì cả. Lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”
Diêu Hòa Nhi cười: “Sao có thể. Bên ngoài sơn trang có thị vệ canh gác. Trong này sao có người được. Đi thôi, dạo chút rồi về.”

Nàng ta kéo Vân Thiển vào rừng. Vân Thiển cười, thuận theo bước vào.

Đi một lúc, sương càng dày. Vân Thiển chợt phát hiện bàn tay đang khoác mình đã buông ra. Quay đầu, Diêu Hòa Nhi đã biến mất.

Nhìn quanh, bên cạnh nàng không còn ai.

Vân Thiển khẽ cong môi.

Ngay lúc đó, trên những thân cây quanh nàng, vài bóng đen lặng lẽ xuất hiện vây kín.

Khi chúng chuẩn bị ra tay, một bóng áo đỏ bất ngờ lao vào.

Yến Hồng Anh từ trong sương bước ra, cau mày hỏi: “Ngươi đứng đây làm gì? Sao lại ở đây một mình? Diêu Hòa Nhi đâu?”
Vân Thiển hơi sững: “Sao ngươi ở đây?”
Yến Hồng Anh đáp gọn: “Ta lạc đường.”
Vân Thiển: “…”

Đám áo đen trên cây nhìn nhau, rút nhuyễn kiếm.

Yến Hồng Anh vừa bước về phía Vân Thiển thì mắt bỗng trợn lớn.

Sau lưng Vân Thiển, một kẻ áo đen lao xuống đâm thẳng kiếm tới. Thế nhưng mũi kiếm chưa chạm tới người, hắn đã cứng đờ. Hắn cúi nhìn ngực mình, nơi đó đã xuất hiện một lỗ máu.

Hắn lắp bắp: “Cái… sao…” Chưa nói xong đã đổ sầm xuống, tắt thở.

Yến Hồng Anh: “…”
Đám áo đen còn lại: “?”

Vân Thiển thản nhiên xoay xoay trâm ngọc vừa bay về tay, cười hiền: “Các ngươi còn không ra sao?”

Không ai đáp.

Nụ cười trên mặt Vân Thiển lạnh đi: “Không ra là muốn ta tự mời các ngươi ra à?”

Sương mù quanh rừng bỗng bị gió lạ thổi tán bớt.

Đám áo đen giật mình định chạy, nhưng đã muộn. Chúng vừa xoay người thì chân đau nhói. Mấy kẻ rơi thẳng từ trên cây xuống.

Vân Thiển thu trâm, hỏi: “Ai sai các ngươi tới?”
Kẻ cầm đầu mặt trắng bệch, cắn răng không nói.

Vân Thiển nghiêng đầu: “Không nói à. Được.”

Nàng phất tay. Trước mặt chúng bỗng xuất hiện một cánh cửa đen sì, cổ xưa kỳ bí.

Không chỉ đám áo đen sững sờ mà Yến Hồng Anh cũng đứng hình.

Cửa kêu cọt kẹt rồi mở ra.

Vân Thiển vẫn cười dịu dàng: “Muốn ta mời thì ta mời.” Nàng túm từng kẻ rồi quẳng vào trong.

Đám áo đen: “?”

Ném xong, nàng quay sang Yến Hồng Anh: “Ngươi muốn vào xem không?”
Yến Hồng Anh nhìn nụ cười của nàng, vô thức gật: “Được.”

Đến khi bước qua cửa, Yến Hồng Anh mới nừng tỉnh. Nàng ta nhìn quanh bốn phía âm u lạnh lẽo, giọng khô khốc: “Đây là đâu?”
Vân Thiển đáp: “Địa ngục mười tám tầng. Ngươi muốn thử không?”
Yến Hồng Anh giật bắn: “Không… không cần…”

Đợi tận mắt thấy đám áo đen bị “lăn” một vòng mười tám tầng, Yến Hồng Anh chạy ra góc nôn thốc nôn tháo.

Vân Thiển nhìn mấy kẻ mặt mày tái mét, vẫn cười như vô hại: “Nói chưa? Không nói thì chơi thêm một vòng nữa.”

Mấy kẻ đồng loạt run rẩy: “Nói. Chúng ta nói.”

Vân Thiển gật: “Nói đi.”
Chúng vội vàng: “Là Thái Tử sai chúng ta. Thái Tử bảo giết ngươi. Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc. Đại tiên tha mạng. Chúng ta biết sai rồi. Xin tha cho chúng ta. Nhà ta trên có mẫu thân già tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi…”

Vân Thiển giật giật khóe miệng, phất tay. Mấy tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng bước tới, lôi chúng đi.

Vân Thiển quay sang Yến Hồng Anh còn đang thở dốc: “Đi thôi.”
Yến Hồng Anh gật lia lịa, theo nàng rời khỏi nơi quỷ quái đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc