Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 28: Thật giả thiên kim 23

Trước Sau

break

Hai ngày sau, Vân Thiển đang dẫn 023 ăn ngon trong tửu lâu thì nghe người bên cạnh bàn tán lao ngục bốc cháy. Lửa dữ dội, đốt chết không ít tù nhân.

023 đang cắm đầu ăn bỗng ngẩng lên: “Chủ nhân, nữ chính bị nam chính cứu đi rồi.”
Vân Thiển nhấp rượu, khóe môi cong lên: “Nam chính là ai?”
023 đáp: “Thái Tử Nam Cung Giác.”
Vân Thiển đáp: “Ồ.”

Trong phủ Thái Tử, Nam Cung Giác nhìn mỹ nhân trên giường mắt nhắm chặt, tim như vỡ vụn. Hắn vén lọn tóc rối sau tai nàng ta, lạnh giọng dặn thị vệ: “Gọi thái y… không, tìm đại phu tới. Bằng mọi giá phải khiến Âm nhi tỉnh lại.”
Thị vệ đáp: “Tuân lệnh.”

Thị vệ đi rồi, Nam Cung Giác lại cúi nhìn người trên giường: “Âm nhi…”

Đột nhiên, Tô Âm Âm ho dữ dội rồi chậm rãi mở mắt. Thấy Nam Cung Giác ngồi cạnh, mắt nàng ta sáng lên: “Thái Tử ca ca…”
Nam Cung Giác mừng rỡ: “Âm nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh.”
Tô Âm Âm bật khóc, nhào vào lòng hắn: “Thái Tử ca ca.”

Nước mắt nàng ta rơi từng hạt, dáng vẻ yếu đuối đáng thương: “Hu hu, ta nhớ huynh lắm.” Nàng ta như chợt nhớ ra gì, ngẩng lên nhìn Nam Cung Giác bằng đôi mắt đẫm lệ: “Thái Tử ca ca, phụ thân mẫu thân ta đâu. Sao ta lại ở đây. Có phải Bệ Hạ phát hiện hiểu lầm phụ thân ta không?”

Trong mắt Nam Cung Giác thoáng qua phức tạp. Hắn không biết nói sao cho nàng ta hiểu sự thật tàn nhẫn.

Tô Âm Âm thấy hắn không nói, cũng không hỏi nữa, chỉ ôm chặt eo hắn. Giờ nàng ta chỉ còn hắn.

Không lâu sau, thị vệ dẫn đại phu tới. Vừa vào đã thấy hai người ôm nhau, cả hai cứng người, định quay đi nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Thị vệ lên tiếng: “Điện Hạ, đại phu tới rồi.”
Nam Cung Giác lạnh mắt liếc họ, vỗ nhẹ lưng Tô Âm Âm: “Âm nhi, để đại phu xem cho nàng trước.”
Tô Âm Âm níu hắn: “Thái Tử ca ca đừng rời xa ta.”
Nam Cung Giác cười: “Được, ta ở cạnh nàng.”

Đại phu khám xong, Nam Cung Giác ra hiệu. Thị vệ hiểu ý, đưa đại phu rời đi.

Trong phòng chỉ còn hai người, Tô Âm Âm rơm rớm: “Thái Tử ca ca, ta vẫn nên đi. Ta ở chỗ huynh, lỡ bị phát hiện sẽ liên lụy huynh.”
Nam Cung Giác xoa đầu nàng ta: “Không sao. Ta là Thái Tử. Ta muốn giữ nữ nhân của ta, không ai dám nói.”

Tô Âm Âm đỏ mặt, rúc vào lòng hắn, trong mắt thoáng lóe âm u: Đào Thiển Thiển, ta sẽ không để ngươi yên.

Nam Cung Giác nghe nàng ta run, càng đau lòng: “Âm nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Âm Âm cúi đầu, nước mắt lại rơi: “Đều tại ta. Ta lỡ chọc tỷ tỷ giận. Tỷ tỷ mới bảo hoàng thượng tịch thu Tô gia, còn tống phụ thân mẫu thân vào lao.”

Nàng ta khóc lớn rồi “ngất” luôn.

Nam Cung Giác nhíu mày. Theo hắn biết, Tô thừa tướng chỉ có một nữ nhi. Tỷ tỷ ở đâu ra?

Hắn định hỏi tiếp nhưng thấy nàng ta đã ngất, chỉ đành thở dài, nhẹ nhàng đặt nàng ta nằm xuống rồi đi ra ngoài.

Hắn gọi ám vệ: “Đi tra mấy ngày nay Âm nhi đã tiếp xúc những ai.”
Ám vệ đáp: “Tuân lệnh.”

Đêm xuống, trong thư phòng Thái Tử.

Nghe ám vệ bẩm báo xong, Nam Cung Giác nhíu mày: “Ôm nhầm? Quận Chúa Lâm An mới là con ruột Tô thừa tướng?”
Ám vệ gật đầu, rồi nói tiếp: “Điện hạ, thuộc hạ còn tra ra Quận Chúa Lâm An vào cung xong thì Bệ Hạ mới hạ lệnh điều tra triệt để Tô gia.”

Nam Cung Giác nheo mắt, giọng đầy nguy hiểm: “Xem ra Phụ Hoàng rất coi trọng nàng ta. Quận Chúa Lâm An không đơn giản.” Hắn nghĩ một lát rồi dặn: “Tìm thêm mấy nha hoàn bà tử, chăm Âm nhi cho kỹ. Ta đi gặp vị Quận Chúa Lâm An này.”

Ám vệ đáp: “Tuân lệnh.”

Trong phủ Quận Chúa, một nha hoàn cầm thiệp mời tới gặp Vân Thiển: “Quận Chúa, đại tiểu thư phủ Nhạc Quốc công mời người ngày mai cùng đi du ngoạn.”
Vân Thiển nhướng mày: “Đi đâu?”
Nha hoàn đáp: “Vân Vụ sơn trang.”

Nha hoàn lui rồi, Vân Thiển liếc 023: “Tiểu Tam Tử, nữ phụ này định làm gì?”
023 nhìn cốt truyện rồi đáp: “Nhạc Y Nhiên trong cốt truyện gốc là kẻ mê nam chính đến mất não. Lần này nàng ta tìm chủ nhân, chắc do nam chính giở trò, có lẽ tới gây sự. Chủ nhân có đi không?”
Vân Thiển cười: “Đi chứ. Sao không đi. Cứ ở lì trong phủ, ta sắp mốc luôn rồi.”
023: “…”

Sáng hôm sau, Nhạc Y Nhiên ngồi xe tới thẳng phủ Quận Chúa. Vân Thiển dẫn 023 ra ngoài.

Nhạc Y Nhiên thấy gương mặt Vân Thiển thì sững. Trong mắt nhanh chóng lóe ve ghen ghét. Dáng vẻ hồ ly thế này, bảo sao lại khiến Thái Tử ca ca để ý.

Nhưng nàng ta lập tức lấy lại bình thường: “Bái kiến Quận Chúa Lâm An. Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta cùng đi chơi nhé.”

Vân Thiển liếc bầu trời âm u, thầm nghĩ người này có hiểu “đẹp” là gì không.

Nhạc Y Nhiên thấy nàng không nói, liền bước tới khoác tay: “Tỷ tỷ, đi nhanh thôi. Mấy nhà khác đã tới sơn trang rồi. Chậm nữa e không theo kịp.”

Nàng ta kéo Vân Thiển lên xe. Vân Thiển cười hiền như rất dễ bắt nạt, thuận theo lên xe. 023 cưỡi ngựa theo sau.

Nhạc Y Nhiên nhìn thiếu niên theo sau, lại ghen tyh: “Tỷ tỷ, người đi sau là ai?”
Vân Thiển đáp: “Quản gia của ta.”
Nhạc Y Nhiên giả ngây thơ: “Quản gia của tỷ tỷ đẹp quá.”
Vân Thiển gật: “Đúng là đẹp.”
Nhạc Y Nhiên: “…”

Chẳng mấy chốc, họ đã tới Vân Vụ sơn trang.

Đám tiểu thư thấy Vân Thiển bước xuống từ xe Nhạc gia, ai nấy đều sững sờ. Có người không nhận ra, bèn hỏi: “Nhạc tiểu thư, vị này là ai?”
Nhạc Y Nhiên cười: “Đây là Tô gia tiểu thư, Quận Chúa Lâm An.”

Không khí lập tức kỳ quặc.

Tô gia bị diệt rồi mà. Tô tiểu thư cũng đâu có giống như thế này. Nhưng người này lại giống Tô phu nhân thật.

Nhạc Y Nhiên không sợ chết, lại nói: “Không phải đâu. Tô Âm Âm thật ra không phải người Tô gia. Quận Chúa Lâm An mới là đại tiểu thư Tô gia. Năm đó chỉ là ôm nhầm thôi.”

Mọi người: “?” Quả dưa này to quá, đập thẳng vào mặt.

Không ít ánh mắt nhìn Vân Thiển trở nên khó nói. Tô Âm Âm không phải con ruột mà bị nhốt lao. Người này là con ruột lại còn đi chơi cùng bọn họ. Chuyện này…

Đúng lúc bầu không khí quái lạ, phía sau vang lên tiếng hừ khinh bỉ: “Chậc.”

Vân Thiển nhìn qua, thấy một nữ nhân áo đỏ, tóc buộc cao đuôi ngựa, anh khí bức người, đang thả chén trà xuống đầy khinh thường.

Giọng 023 vang lên trong đầu nàng: “Chủ nhân, đó là phản diện Yến Hồng Anh.”

Yến Hồng Anh liếc Nhạc Y Nhiên: “Nhạc tiểu thư vừa nói vậy, là chê thánh thượng mắt mù sao?”
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến.

Nhạc Y Nhiên cau mặt: “Ngươi có ý gì?”
Yến Hồng Anh trợn mắt: “Các ngươi nghĩ nếu vị này thật là Tô gia tiểu thư, nàng ta còn đứng đây được à. Nàng ta có phải Tô gia tiểu thư không, các ngươi tưởng Hoàng Thượng không biết sao?”
Nhạc Y Nhiên gằn: “Ta nói sự thật.”
Yến Hồng Anh liếc nhạt: “Ồ. Ý ngươi là hoàng thượng không phân phải trái, là hôn quân sao?”
Mọi người: “…”

Ánh mắt nhìn Nhạc Y Nhiên lập tức đổi khác.

Nhạc Y Nhiên mặt tái: “Ta không có ý đó. Yến Hồng Anh, ngươi đừng vu khống.”
Yến Hồng Anh thản nhiên: “Ngươi có phải ý đó không, ai biết được.”

Nhạc Y Nhiên gấp gáp quay sang Vân Thiển, còn dám ra lệnh: “Quận Chúa, mau nói với họ ta không có ý đó đi.”
Vân Thiển gật rất ngoan: “Ừ, Nhạc tiểu thư nói nàng ta không có ý đó.”
Nhạc Y Nhiên: “?”

Yến Hồng Anh bật cười: “Nhạc tiểu thư oai thật. Đến Quận Chúa do hoàng thượng thân phong cũng dám ra lệnh. Là không đặt hoàng thượng vào mắt rồi.”
Nhạc Y Nhiên tức đến run.

Yến Hồng Anh vẫn ung dung: “Nhạc tiểu thư bị ta chọc trúng tim đen nên nổi điên à. Lát nữa đừng nói muốn giết ta diệt khẩu nhé.”
Nhạc Y Nhiên gào lên rồi lăn ra ngất.

Vân Thiển liếc Yến Hồng Anh, trong lòng thầm khen: Đỉnh.

Mọi người câm nín.

Yến Hồng Anh nhấp trà, còn bồi một câu: “Không ngờ Nhạc tiểu thư yếu đuối thế. Biết vậy ta đã không nói rồi.”

Mọi người: “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc