Lúc này, nhìn Thiên Đế trước mặt xoay tới xoay lui làm nũng, Vân Thiển chỉ thấy chói mắt: “Đủ rồi đó. Uy nghi của Thiên Đế đâu? Ngươi không cần nữa à?”
“Đại lão, ngài biết mà, vốn ta không như vậy.” Nói rồi, Thiên Đế nâng đôi mắt đầy ý vị, không chớp lấy một cái nhìn thẳng Vân Thiển: “Tất cả là tại ngài đó. Ta đường đường Thiên Đế, nói một là một. Chỉ vì gặp ngài nên ta mới thành ra thế này...”
“Dừng. Thôi.” Vân Thiển nhìn bộ mặt diễn lố của ngài, khóe mắt giật liên hồi.
Thiên Đế nghe vậy, mắt sáng rực, đầy mong đợi: “Đại lão, ngài đồng ý rồi à?”
Vân Thiển mặt không cảm xúc: “Không.”
Thiên Đế: “...”
Ngay sau đó, ngài nhập vai cực nhanh, bắt đầu lau nước mắt.
Vân Thiển: “...”
Đâu ra một tên mê diễn thế này? Kéo ra ngoài đánh cho một trận chết đi.
( ̄_, ̄ )
Ở cung Tiêu Dao hồi lâu, thấy Vân Thiển vẫn cứng rắn như cũ, Thiên Đế cũng đành chịu. Ngài khóc lóc một hồi rồi ném lại một câu “ta sẽ còn quay lại” rồi bỏ đi.
Thiên Đế vừa bước khỏi cửa cung Tiêu Dao liền lắc đầu, lẩm bẩm: “Một mình ta không trị nổi nàng. Xem ra phải gọi mấy vị Lão Quân tới thôi...”
Đợi đến khi không còn cảm nhận được khí tức của Thiên Đế nữa, Vân Thiển hơi say rượu liền rời cung Tiêu Dao, đi dạo khắp thiên giới.
Không biết đi bao lâu, Vân Thiển ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã vô tình tới gần Trì Tru Tiên.
Nhìn những đóa liên hoa Phệ Linh trong ao lấp lánh như sao, Vân Thiển nhướn mày, bước vào bên bờ trì. Nàng cúi người, đưa tay định hái một đóa thì biến cố bỗng xảy ra. Dưới chân nàng vấp phải thứ gì đó, thân hình chao đảo. Ngay sau đó “bõm” một tiếng, nàng ngã thẳng xuống Trì Tru Tiên.
Vân Thiển: “?!!”
Trời đất. Vậy cũng được sao?
Nàng vừa định vận linh lực nhảy lên thì bỗng cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Ngay sau đó, nàng bị kéo thẳng xuống đáy trì.
Vân Thiển: “... Khốn kiếp!” Nàng còn chưa chơi đủ ở thế giới này. Sao có thể chết lãng nhách như vậy được!
[Phát hiện linh hồn phù hợp để liên kết…]
Đang nghĩ, Vân Thiển chợt nghe bên tai vang lên một giọng rỗng lạ. Nghe còn hơi quen, như nàng từng nghe ở đâu đó...
Còn đang ngờ vực, trước mắt Vân Thiển tối sầm.
Bên kia, điện Lăng Tiêu.
Một thiên binh hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa hô: “Không xong rồi! Không xong rồi! Thiên Đế Bệ Hạ! Thượng Thần Vân Thiển rơi vào Trì Tru Tiên rồi!”
Nghe câu đó, Thiên Đế đang đau đầu nghĩ kế liền vỗ mạnh lên tay vịn long ỷ, đứng bật dậy, kinh hãi nhìn thiên binh: “Ngươi nói cái gì?!”
Thiên binh quỳ ngay giữa đại điện, nuốt khan rồi đáp: “Bẩm Thiên Đế, hôm nay thần tuần tra gần Trì Tru Tiên thì... thì thấy Thượng Thần Vân Thiển... rơi xuống đó. Thần chạy tới thì đã... không thấy bóng dáng Thượng Thần nữa...”
Thiên Đế nghe xong, trong mắt đầy vẻ không tin. Sao có thể? Một người lợi hại như vậy, sao có thể...
Nghĩ vậy, Thiên Đế cau mày, lập tức bay về phía Trì Tru Tiên.
...
Đứng trước mặt nước phẳng lặng không gợn, lại chẳng cảm nhận được một tia khí tức của Vân Thiển, Thiên Đế nhíu mày thật sâu. Im lặng hồi lâu, ngài mới nói: “Người đâu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Lục khắp lục giới cũng phải tìm Thượng Thần Vân Thiển về!”
“Tuân lệnh!”
Chợt nghĩ tới điều gì, thân ảnh Thiên Đế lại biến mất khỏi Trì Tru Tiên, bay thẳng tới Vô Cơ Cung của Tầm Nhai.