“Cái gì? Thượng Thần Vân Thiển nhảy xuống Trì Tru Tiên rồi sao?”
Lúc này, Tầm Nhai nhìn Thiên Đế trước mặt, gương mặt quanh năm bình thản cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hoàn hồn xong, hắn vội lấy quẻ ra, bắt đầu bói...
“Phụt!”
Chẳng bao lâu, Tầm Nhai lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Rầm!”
Hắn vừa định đứng dậy nhưng cơ thể quá yếu, lập tức ngã xuống đất. Quẻ rơi vãi khắp nơi.
“Tầm Nhai, ngươi không sao chứ?” Thiên Đế thấy vậy liền bước tới, cúi xuống đỡ hắn lên.
“Khụ khụ khụ!” Tầm Nhai ho yếu ớt mấy tiếng rồi nói: “Thiên Đế Bệ Hạ, quẻ này cho thấy... thiên giới lần kiếp nạn này... có... có kinh mà không hiểm. Thượng Thần Vân Thiển không phải người của cõi này. Nàng là cường giả vô thượng nên... khụ khụ khụ... cứ yên tâm đi. Nàng không chết được... Hơn nữa thần nhìn trộm thiên cơ còn thấy... Cây Sinh Mệnh... sẽ vào vạn năm sau... trở về cõi này... phụt!”
Nói xong, Tầm Nhai lại phun một ngụm máu. Mắt hắn trợn lên rồi ngất lịm.
Nghe xong, Thiên Đế thở phào, vội gọi người vào đưa Tầm Nhai đi chữa trị.
...
[Này! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy đi!]
[Không phải chứ! Ta đen đủi vậy sao?! Khó lắm mới liên kết được một người, nhanh thế đã chết rồi à?]
[Hu hu hu! Tỉnh dậy đi! Đừng chết mà! Không thì ta sẽ bị chủ hệ thống nhốt cấm túc mất!]
[...]
Vân Thiển vừa có chút ý thức đã nghe bên tai là một tràng ồn ào.
Nàng nhíu mày theo bản năng rồi mở bừng mắt.
Thấy bên cạnh mình là một con cáo nhỏ màu xanh nhạt, mặt mày như vừa mất cả thế gian, Vân Thiển cau mày hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
“Hả?” Con cáo xanh đang khóc sụt sùi liền khựng lại. Nó hoàn hồn, theo phản xạ giơ chân quệt nước mắt nước mũi trên mặt, ngơ ngác ngẩng lên nhìn Vân Thiển. Một lúc sau, nó mừng rỡ kêu lên: [Tốt quá rồi! Ngài sống lại rồi!]
Vân Thiển: “...” Cái gì mà sống lại? Ý là sao?
Nàng nhướn mày, đưa tay túm sau gáy con cáo rồi nhấc bổng lên, lắc lắc giữa không trung: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Cáo mà màu xanh à? Không biết ăn có ngon không...
Đối diện ánh mắt khiến cáo sợ chết khiếp của nàng, con cáo xanh nuốt khan, cuống cuồng ôm chặt lấy mình: [Cái đó... Ngài muốn làm gì... ta bán thân không bán nghệ... không đúng! Ta ta ta!] Dưới ánh nhìn bình thản của nàng, nó khó khăn nói tiếp: [Ta là hệ thống, không ăn được!]
Vân Thiển: “... Hệ thống?”
Sao nghe quen quen.
Đúng rồi. Bên mấy kẻ kia cũng có thứ nhỏ nhỏ gọi là hệ thống...
Nghĩ vậy, Vân Thiển nhìn con cáo xanh trong tay, hỏi tiếp: “Không ăn được thì làm được gì?”
Con cáo xanh đáp: [Ta có thể đưa ngài xuyên qua thời không, vào một thế giới mới.]
Nó nói xong thì đôi mắt bỗng phát ra ánh xanh nhạt. Nó chăm chăm nhìn Vân Thiển một lúc rồi nói: [Linh hồn của ngài bị khuyết đúng không? Vào thế giới mới, chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được sức mạnh linh hồn…]