Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 2: Không đi, ta từ chối

Trước Sau

break

Sắc mặt Thiên Đế càng nặng. Ngài ra lệnh: “Người đâu, đưa Thượng Thần Tầm Nhai xuống nghỉ ngơi. Mời Dược Vương tới.”

“Tuân lệnh!”

Tầm Nhai được đưa đi xong, Thiên Đế nhớ lại lời hắn vừa nói, im lặng một lát rồi vẫn cất tiếng: “Đi mời Thượng Thần Vân Thiển tới đây.”

Lời vừa dứt, thiên binh liền đi tới cung Tiêu Dao.

Một lúc sau, thiên binh quay về.

Thiên Đế thấy chỉ có một mình hắn, liền hỏi: “Thượng Thần Vân Thiển đâu?”

Sắc mặt thiên binh suýt nữa vỡ trận. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đáp: “Bẩm Thiên Đế, Thượng Thần Vân Thiển... nàng... nàng nói nàng có hẹn rồi, không tới.”

Thiên Đế: “...”

Chúng tiên: “...”

Thiên Đế ho khan hai tiếng để che giấu, ánh mắt lướt qua mọi người: “Hôm nay tạm tới đây. Tất cả lui về đi.”

Nói xong, ngài đứng dậy rời điện.

Tiên thị bên cạnh hỏi: “Bệ Hạ, giờ người đi đâu ạ?”

Thiên Đế nhìn về hướng cung Tiêu Dao, thở dài: “Tới cung Tiêu Dao.”

“Tuân lệnh.”

Trong cung Tiêu Dao, một nữ nhân áo trắng, dung mạo tuyệt mỹ đang xách vò rượu, tu một ngụm rượu đào hoa thật mạnh rồi cảm thán: “Rượu Thiên Hậu nhà Thiên Đế ủ đúng là ngon. Đủ nặng!”

“Thiên Đế Bệ Hạ tới!”

“Khụ khụ khụ!”

Vân Thiển bị tiếng hô bất ngờ làm sặc, vội đặt vò rượu xuống rồi khó chịu nhìn về phía cửa điện.

Ở đó, một nam nhân trẻ tuổi mặc hoàng bào, dung mạo tuấn tú thong thả bước vào.

Thiên Đế liếc quanh một vòng, giọng nhàn nhạt nói với đám người trong điện: “Các ngươi lui hết đi. Trẫm có chuyện cần nói với Thượng Thần.”

Tiên thị nhìn nhau, cuối cùng nhìn Vân Thiển đang nằm trên ghế quý phi, dáng vẻ lười biếng.

Vân Thiển phẩy tay: “Lui đi.”

Tiên thị lúc này mới rời khỏi điện.

Thiên Đế nhìn Vân Thiển vẫn không nhúc nhích, khóe miệng giật giật. Dù gì ngài cũng là Thiên Đế, con người này có phải quá không nể mặt rồi không...

“Thượng Thần Vân Thiển...”

“Không đi, ta từ chối!”

Thiên Đế: “...”
( ̄_ ̄|||)

Thiên Đế nghĩ một hồi, quyết định đi đường vòng. Ngài lấy ra hai vò rượu nhỏ, nói: “Thiên Hậu gần đây rảnh rỗi, mới ủ mấy vò rượu quế hoa...”

Vân Thiển nhướn mày, ánh mắt hờ hững quét qua hai vò rượu trong tay Thiên Đế, khóe môi nhếch lên: “Mười vò cũng vô ích. Không đi là không đi.”

Khốn kiếp. Nàng mới ở cái vị diện này có mấy trăm năm thôi. Khó lắm mới gặp được người biết ủ rượu, giờ bảo nàng rời đi sao? Không. Không. Không. Đừng hòng.

Nghĩ vậy, Vân Thiển lại tu thêm một ngụm.

Thiên Đế bĩu môi, đặt rượu lên bàn Bát Tiên. Ngài nắm lấy một góc tay áo của Vân Thiển rồi lắc qua lắc lại: “Đại lão, ngài giúp bọn ta đi!”

Vân Thiển thấy Thiên Đế làm trò, da gà nổi khắp người: “Ngươi làm gì vậy?” Nàng bật dậy né ra, xoa xoa cánh tay, bực đến cạn lời.

Thiên Đế thấy chiêu này có tác dụng, liền nheo mắt ranh mãnh, giọng đe dọa: “Nhà không giúp thì ta gọi mấy vị Lão Quân kia tới. Ta bảo họ cũng bám lấy ngài như thế.”

Vân Thiển: “... Ngươi đúng là ác.” Nàng thấy nhức mắt, khóe miệng co giật.

Khốn kiếp. Biết thế ngày xưa đừng cứu hắn.

Năm đó đại kiếp trời đất, lục giới suýt bị hủy. Thiên Đế vì giữ lục giới mà suýt tự nổ tan xác. Vân Thiển vốn chỉ muốn qua vị diện này chơi bời một phen, thấy vậy liền tiện tay giúp ngài một lần. Thiên Đế không tự nổ nữa, lục giới cũng trở lại bình thường.

Thiên Đế vì cảm tạ nên đã phong cho nàng chức Thượng Thần, lại tặng nàng một tòa cung Tiêu Dao.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc