Câm nín hồi lâu, nàng đặt xẻng nhỏ xuống, đút cho Cố Tử Phu một viên Hồi Linh Đan rồi mặc kệ ông, tiếp tục chôn vò rượu.
023 ở bên cạnh nhìn thế, im lặng hai giây rồi xé hai dải vải từ tay áo của Cố Tử Phu, quấn mấy vòng là băng kín vết thương trên đầu ông.
Thời gian trôi từng chút. Đợi Vân Thiển cuối cùng cũng xong việc, ông lão dưới đất mới từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, Cố Tử Phu chợt nhớ ra điều gì, bật dậy ngồi phắt lên. Ông nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng màu xanh kia đâu thì mới thở phào thật mạnh.
Ảo giác thôi, con heo yêu vừa nãy chắc chắn là ảo giác của ông.
Đúng lúc ông đang nghĩ vậy, bên tai bỗng vang lên một giọng quen quen: “Ông tỉnh rồi à?”
Cố Tử Phu theo bản năng quay sang nhìn. Thấy rõ con heo xanh kia, ông vỡ trận, lại ngất cái rụp.
023: “...” Ta đáng sợ đến vậy sao? Bây giờ tuy không đẹp bằng lúc trước, nhưng cũng coi như đáng yêu mà. Lão già ngất cái gì chứ?
Nó cạn lời hồi lâu, trợn trắng mắt một cái rồi ngồi chờ tại chỗ, đợi lão già tỉnh lại…
Vân Thiển thấy vậy không nói gì. Nàng nghĩ một lát, đưa ngón tay trắng ngần vẽ nửa vòng trong không trung. Ngay giây sau một luồng sáng trắng lóe lên, 023 đã biến thành một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh.
Đột nhiên biến thành người, 023 ngơ ngác, cúi đầu nhìn tay mình, lại nhảy nhảy tại chỗ, rồi vui mừng hiện rõ trên mặt. Nó biến thành người thật rồi sao?
Chưa kịp hoàn hồn, nó đã thấy chủ nhân ném thứ gì đó sang. 023 vội đưa tay đón lấy, hóa ra là một túi bạc vụn khá to.
023: “...” Chủ nhân đưa bạc cho nó làm gì?
Vân Thiển nhìn trời sắp tối, giọng nhàn nhạt: “Đi mua ít rau, mua luôn gia vị. À, mua thêm hai cái nồi lớn. Nếu gặp rượu ngon thì đem về cho ta hai vò. Số bạc còn lại ngươi muốn mua gì thì mua.”
Nghe vậy, 023 kích động đến mức cả người như sống lại: “Vâng, ký chủ!”
Vân Thiển nói: “Gọi ta là chủ nhân.”
023 đáp: “Vâng, chủ nhân.”
“Đi đi.”
Nhìn hệ thống tỏa ra khí tức vui vẻ, nhảy nhót chạy ra ngoài, Vân Thiển ngáp một cái rồi trở về phòng nàng vừa dọn dẹp xong hôm nay…
Không biết qua bao lâu, 023 ra ngoài mua sắm cuối cùng cũng về.
Nó xách từng túi lớn túi nhỏ đi về phía bếp, sau đó chạy đi tìm Vân Thiển, miệng gọi: “Chủ nhân, ta về rồi!”
Nghe giọng hệ thống, Vân Thiển mở cửa bước ra, liền thấy nó đang gặm hai xiên kẹo hồ lô, mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
Vân Thiển: “...”
Cạn lời hồi lâu, nàng đi thẳng về phía bếp. Hệ thống nhảy nhót theo sau, trông vui không tả nổi.
Tới bếp, Vân Thiển liếc nó, do dự hỏi: “Ngươi biết nấu ăn không?”
023 thành thật lắc đầu: “Không biết…”
Nói xong nó lại hỏi theo bản năng: “Chủ nhân biết nấu không?”
Vân Thiển đáp: “Không biết…”
Bếp chợt rơi vào im lặng quái lạ. Một người một hệ thống mắt to trừng mắt nhỏ…
Cuối cùng vẫn là 023 mở miệng trước: “Hai ta đều không biết nấu, mua rau làm gì?”
Vân Thiển nói: “Chẳng phải cái gì hệ thống cũng biết sao? Ta tưởng ngươi biết.”
023: “...” Cái ‘biết tuốt’ đó không phải kiểu ‘biết tuốt’ này…
Im lặng hồi lâu, 023 thử hỏi: “Ngoài kia còn một người, hay ta đi hỏi thử?”
Vân Thiển gật đầu.
023 chạy tới rừng đào Vân Thiển trồng, giơ tay vỗ vỗ ông lão nằm dưới đất, miệng gọi: “Này! Tỉnh dậy đi! Lão già, mau tỉnh!”
Bị nó gọi, Cố Tử Phu từ từ mở mắt. Ý thức trở lại, thấy gương mặt thiếu niên ngay trên đầu mình, ông thở phào.
023 thấy ông tỉnh, lập tức hỏi: “Lão già, ông biết nấu ăn không?”
Cố Tử Phu: “???”
Đối diện ánh mắt chăm chăm của thiếu niên, ông vô thức gật đầu.
023 mừng rỡ: “Tốt quá!” Nó kéo một tay Cố Tử Phu, lôi ông chạy về phía bếp.
Cố Tử Phu bị kéo theo, mấy lần suýt ngã.
Sắp tới bếp, thiếu niên bên cạnh bỗng hô to: “Chủ nhân, lão già này nói ông ấy biết nấu ăn!”
Cố Tử Phu vừa vào bếp đã thấy Vân Thiển một tay cầm cây hành lá mới cắt dở, tay kia cầm dao, cau mày nhìn cái thớt gãy đôi trên bàn.
Cố Tử Phu: “...?”
Im lặng hồi lâu, ông dò dẫm hỏi: “Đào cô nương, cô nươn đang…”
Vân Thiển đáp: “Cắt rau, nhưng thớt này yếu quá. Ta còn chưa dùng sức thì nó đã gãy làm đôi rồi.”
Cố Tử Phu: “...”
Vân Thiển nhìn ông, nói: “Tiểu Tam Tử bảo ông biết nấu ăn à?”
Cố Tử Phu ngơ ngác gật đầu.
Vân Thiển liền nhét cây hành và con dao vào tay ông: “Ông nấu đi.”
Nghĩ một chút, nàng lại lấy ra hai lọ Hồi Linh Đan: “Tiền công.”
Cố Tử Phu nhìn hai lọ đan dược trong lòng, mắt sáng lên, vội gật đầu: “Được! Ta nấu!”
Ông vội đặt dao và hành xuống, cẩn thận cất hai lọ đan dược đi.
Vân Thiển rời khỏi bếp. Thấy hệ thống cũng định chạy theo, nàng khựng bước rồi nói: “Ngươi ở lại học nấu ăn.”
023: “...”
Đối diện ánh mắt nhàn nhạt của chủ nhân, 023 bĩu môi rồi miễn cưỡng quay lại bếp…
...
Đợi cơm nước xong xuôi, 023 phụ mang món ra bàn ngoài sân. Ngửi mùi thơm bốc lên, nó nuốt nước miếng liên tục.
Thơm quá! Thơm quá! Thơm quá!
Thấy món đã bày đủ, 023 chạy đi gọi Vân Thiển, miệng reo: “Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!”
Rất nhanh, ba người ngồi quanh bàn.
Vân Thiển ngửi mùi cơm canh, hài lòng gật đầu. Nàng gắp một miếng nếm thử, mắt liền sáng lên.
023 xoa hai tay, mắt long lanh nhìn nàng: “Sao rồi sao rồi? Chủ nhân thấy ngon không?”
Vân Thiển thành thật gật đầu: “Ngon.”
Nói rồi nàng nhìn sang ông lão bên cạnh: “Ông chẳng phải viện trưởng Thái Y Viện sao? Vậy mà còn biết nấu ăn?”
Cố Tử Phu ngượng ngùng cười: “Phu nhân nhà ta kén ăn, ta cũng hết cách.”
Vân Thiển: “...” Sao tự dưng thấy bị nhét đầy ‘cơm chó’ thế này?
...
Ăn xong, Cố Tử Phu nhìn Vân Thiển đang uống trà, sờ sờ hai lọ sứ trong ngực, rồi chợt hỏi: “Quận Chúa, xin hỏi người có nhận đồ đệ không?”