Vân Thiển ngẩn người. Nàng nhìn quanh thấy dân chúng nghe vậy đều rào rào quỳ xuống, cuối cùng nàng cũng quỳ theo.
Lý công công đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Thượng chiếu viết… đặc phong Đào Thiển Thiển làm Quận Chúa Lâm An, ban một tòa phủ Quận Chúa, hoàng kim vạn lượng…”
Lý công công lải nhải rất lâu mới đọc xong.
Vân Thiển nghĩ thầm chân mình quỳ đến tê dại. Đọc nữa là nàng muốn rút trâm ra mà đâm người cho rồi.
Đọc xong, Lý công công đưa thánh chỉ vàng óng cho nàng, cười híp mắt: “Quận Chúa Lâm An, đừng quỳ nữa, mau nhận chỉ đi.”
Vân Thiển: “...”
Nàng nhận thánh chỉ bằng hai tay rồi đứng dậy.
Nhớ mấy ngày nay đọc truyện, nàng thò tay vào tay áo rộng, móc ra hai cục bạc to hơn cả nắm đấm nhét thẳng vào tay Lý công công.
Lý công công sững người.
Nhìn hai cục bạc nặng trịch trong tay, Lý công công kinh ngạc. Quận Chúa Lâm An này hào phóng thật sự sao?
Ông nuốt nước bọt rồi lập tức cười rạng rỡ như đóa cúc. Thế nhưng liếc thấy phía sau Vân Thiển là nhà địa chủ vẫn không ai ra mặt, nụ cười trên mặt ông lập tức tắt ngấm.
Trước khi tới đây, Bệ Hạ đã phái người tra rõ lai lịch Vân Thiển. Bởi vậy lúc này, thấy Lý lão gia và Lý phu nhân không ra tiếp chỉ, sắc mặt Lý công công lạnh hẳn: “To gan! Phu phụ họ Lý đâu? Dám không ra tiếp thánh chỉ, là không coi Bệ Hạ ra gì sao!”
Đám nha hoàn tiểu tư run lẩy bẩy, ánh mắt vô thức liếc về phía Vân Thiển.
Một lát sau, quản gia run rẩy bước ra, lắp bắp: “Bẩm công công, lão gia và phu nhân nhà ta… phát chứng điên dại, chuyện này…”
Lý công công khựng lại. Việc này ông không biết. Theo phản xạ, ông quay sang nhìn Vân Thiển.
Vân Thiển: “...” Chính ta làm đấy.
Thấy Vân Thiển mặt không đổi sắc, khóe miệng Lý công công giật giật. Quận Chúa Lâm An này quả thật không phải người thường.
Im lặng một lát, Lý công công đổi đề tài: “Quận Chúa, nô tài đưa người tới phủ Quận Chúa của người nhé.”
Vân Thiển nghĩ rồi nói: “Lý công công đợi ta một chút.”
Nói xong, nàng sải bước vào viện của mình, nhanh tay đào hai vò rượu chôn dưới gốc cây lên, rồi ôm cả hai vò quay lại trước cổng nhà địa chủ.
Lý công công nhìn cảnh ấy, khóe miệng lại giật thêm lần nữa.
Vân Thiển ôm hai vò rượu trong lòng, nói: “Đi thôi.”
Lý công công: “...”
...
Vân Thiển theo Lý công công tới phủ Quận Chúa của mình. Nhìn phủ Quận Chúa rộng lớn trước mặt, nàng hài lòng gật đầu rồi bước vào.
Trong phủ có lầu các đình đài, có giả sơn, có dòng nước uốn quanh… đẹp vô cùng.
Sau đó Vân Thiển ở lại phủ Quận Chúa.
Ngày hôm sau, nàng tìm một khoảng đất trống rồi trồng cả một rừng đào.
Trong không gian, hệ thống trơ mắt nhìn nàng tiện tay ném một đống đào xuống đất, rồi chỉ khẽ vung tay, một rừng đào đã mọc lên ngay.
Hệ thống: [...]” Nhà có chủ nhân bật hack thì phải làm sao đây!
Vân Thiển phủi tay, nhìn rừng đào trước mặt thì vô cùng hài lòng.
Sau đó, hệ thống lại trơ mắt nhìn chủ nhân của mình đột nhiên lấy ra cả đống đồ đạc, bày biện toàn bộ quận phủ chúa như tiên cảnh.
Vừa bày xong thì cổng lớn phủ Quận Chúa đã có người gõ.
Nhận ra có người gõ cửa, Vân Thiển túm hệ thống lôi ra, nói: “Đi mở cửa.”
Nói rồi nàng cúi đầu tiếp tục chôn vò rượu.
Hệ thống ngơ ngác, theo phản xạ chạy đi mở cửa.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, cửa lớn phủ Quận Chúa mở ra.
Cố Tử Phu đứng ngoài cửa thấy cửa bỗng mở, ông đảo mắt nhìn quanh, không thấy người giữ cửa đâu, liền ngẩn ra.
Ông gọi: “Có ai ở đây không?”
023 đáp: “Ông cúi đầu xuống.”
Cố Tử Phu vô thức cúi đầu, rồi suýt đứng không vững.
Khoan đã, ông thấy gì thế này? Heo sao? Heo màu xanh sao? Heo biết nói sao?
Ngay giây sau, Cố Tử Phu trợn mắt rồi ngã thẳng ra đất, ngất xỉu.
Hệ thống nhìn vậy mặt tê dại. Nó đứng bằng hai chân như người, thò móng kéo một chân của Cố Tử Phu, lôi ông vào trong phủ.
Cố Tử Phu bị kéo qua bậc cửa, sau gáy đập mạnh vào thềm. Cơn đau khiến ông tỉnh lại, thế nhưng vừa mở mắt đã thấy con heo xanh đang kéo mình.
Cố Tử Phu: “...!”
Ông không chịu nổi, lại trợn mắt lần nữa rồi ngất tiếp.
023 cực nhọc kéo người tới trước mặt Vân Thiển với vẻ mặt vô cảm.
Vân Thiển tình cờ ngẩng đầu, thấy Cố Tử Phu đầu đầy máu, khóe miệng nàng giật giật: “Ngươi làm gì vậy? Sao ông ta chảy cả máu đầu thế kia?”
023 quay đầu nhìn ông lão nằm dưới đất, im lặng hồi lâu rồi đáp: “Vừa rồi bên kia có bậc thềm, chắc ông ấy đập vào đó.”
Vân Thiển: “...”