Nghe vậy, Vân Thiển đang tự ủ rượu bỗng khựng tay. Thầy lang nào?
Nghĩ một lát, nàng vẫn nói: “Dẫn ông ấy vào đây.”
Chẳng mấy chốc, một ông lão tóc râu bạc trắng được dẫn vào. Một cơn gió thoảng qua, Vân Thiển ngửi thấy mùi dược thơm phảng phất trong không khí, nàng liền đoán ra điều gì đó và liếc ông một cái.
Ông vừa thấy Vân Thiển đã kích động móc ra một lọ sứ nhỏ: “Cô nương, xin hỏi lọ thuốc này là cô nương đưa cho bà Liễu sao?”
Vân Thiển nhìn qua rồi đáp hờ hững: “Là ta cho, có chuyện gì?”
Ông vội hỏi: “Cô nương có thể cho ta biết viên thuốc ấy cô nương lấy từ đâu không?”
Vân Thiển nói: “Ta tự luyện.”
Nghe vậy, ông đờ người: “Cô… cô nương tự luyện sao?”
Vân Thiển vẫn tiếp tục động tác trong tay. Nàng niêm kín miệng vò rượu, chôn xuống hố vừa đào xong, giọng vẫn thản nhiên: “Sao thế?”
Ông nhìn bóng dáng nàng bận rộn mà kinh hãi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Cô nương… ta có thể xem thử phương thuốc của viên thuốc ấy không?”
Vân Thiển phủi đất trên tay, đứng dậy nhìn ông. Đúng lúc nghĩ nàng sắp đuổi mình ra ngoài thì nàng lại gật đầu, lấy ra một tờ giấy ố vàng.
Trên giấy có năm chữ thật to: “Phương thuốc Hồi Linh Đan”.
Ông ngẩn người. Đọc xong nội dung trên giấy thì hoàn toàn hóa đá.
Cỏ Tử Vân ngàn năm là gì? Lộ Thủy Linh vạn năm là gì? Rồi còn cỏ Thải Linh, rễ Lam Vụ, Thiên Lan vạn năm…
Ông bàng hoàng phát hiện, đám dược liệu trên đó ông không biết nổi một thứ. Ông tốt xấu gì cũng từng là viện trưởng Thái Y Viện, vậy mà lại không biết hết những thứ này. Ông bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Thấy ông đứng ngây như phỗng, Vân Thiển nhướng mày: “Ông sao vậy?”
Bị giọng nàng cắt ngang suy nghĩ, ông hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Vân Thiển: “Cô nương… cái này…”
Vân Thiển liếc tờ phương thuốc trong tay ông, giọng nhàn nhạt: “Đây là đan phương, ông xem không hiểu cũng bình thường.”
Ông lắp bắp: “Đan… đan phương? Chẳng phải chỉ có trong truyện sao? Cô nương, đan phương này cô nương lấy ở đâu?”
Vân Thiển nghiêm túc nói bừa: “Nhặt được. Rảnh quá luyện chơi, ai ngờ lại thành công.”
Ông câm nín.
Im lặng hồi lâu, ông chợt tự giới thiệu: “Cô nương, tại hạ là Cố Tử Phu, viện trưởng tiền nhiệm của Thái Y Viện ở Kinh Thành. Bệ Hạ hiện mắc trọng bệnh, ta có thể xin cô nương một viên… đan dược được không?”
Nói xong, Cố Tử Phu nhìn Vân Thiển đầy căng thẳng.
Vân Thiển nhớ lại cốt truyện gốc, gật đầu rồi lấy một lọ sứ nhỏ ném cho ông. Cố Tử Phu nhận lọ, cảm tạ nàng rối rít, vui mừng ôm lọ thuốc chạy về Kinh Thành.
...
Nửa tháng sau, một đoàn người cưỡi ngựa cao lớn tới trước cổng nhà địa chủ. Chẳng bao lâu có nha hoàn gõ cửa viện của Vân Thiển, run rẩy nói: “Đào di nương, người kinh thành tới rồi, bảo người ra ngoài… ra ngoài tiếp thánh chỉ…”
Không biết qua bao lâu, cửa viện mới mở.
Nhìn nữ tử bước ra, tiểu nha hoàn cúi đầu càng thấp hơn.
Vân Thiển ra ngoài, quả nhiên thấy mấy người cưỡi ngựa cao to. Sau lưng họ còn có một đỉnh kiệu.
Thấy nàng, một người lập tức xuống ngựa chạy tới trước kiệu, thì thầm vài câu. Ngay sau đó, một vị công công mặt mày phúc hậu vén rèm kiệu bước xuống.
Công công cầm thánh chỉ, đi tới trước mặt Vân Thiển rồi mỉm cười cảm kích: “Đào cô nương phải không?”
Vân Thiển thản nhiên gật đầu, không nói gì.
Công công cười nói: “Nô tài là Lý công công bên cạnh Bệ Hạ! Đa tạ Đào cô nương ban linh đan diệu dược, chữa khỏi cho Bệ Hạ. Bệ Hạ nghe nói thuốc là do cô nương đưa, long nhan đại duyệt, đặc phong cô nương làm Quận Chúa Lâm An.” Nói tới đây, nụ cười ông càng sâu: “Quận Chúa Lâm An, mau quỳ xuống tiếp chỉ đi.”