...
Bà lão bán bánh hoa đào về tới nhà, vừa bước vào sân rào tre thì chiếc xe đẩy trong tay đã rơi phịch xuống đất. Bà vội quăng luôn xe, run rẩy lao vào trong nhà.
Bà gọi: “Lão..gia?”
Thấy lão bạn già nằm gục trên đất, bà cuống cuồng chạy tới đỡ dậy, vừa lay vừa gọi: “Lão gia? Lão gia! Ông sao thế này? Ông tỉnh lại đi!”
Trời đã tối, tiếng hoảng hốt của bà lập tức khiến hàng xóm sát vách chú ý. Hàng xóm cầm một cây nến chạy sang, nhìn ông lão nằm bất động mắt nhắm nghiền, liền hỏi: “Bà Liễu, có chuyện gì vậy?”
Bà lão lau nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Giúp ta đi mời một thầy lang được không? Ông nhà ta…chắc sắp không qua nổi rồi.”
Hàng xóm nghe vậy liền gật đầu, vội vàng chạy đi tìm thầy thuốc.
Bà Liễu cố gắng chống thân, đỡ lông lão dưới đất dậy, lảo đảo kéo lên giường. Nước mắt bà cứ thế trào ra không ngừng, miệng vẫn gọi: “Ông nhà, ông tỉnh lại đi…”
Chẳng mấy chốc thầy thuốc đã tới. Khám xong, thầy lang lắc đầu nặng nề: “Nếu ta tới sớm hơn thì còn cứu được…” Nói rồi ông thở dài, thu dọn hòm thuốc và đi ra ngoài.
Bà Liễu lại òa khóc. Bỗng bà sực nhớ ra điều gì đó, vội lục trong ngực áo lấy ra một lọ sứ nhỏ, cuống quýt nói: “Thầy lang, thầy xem giúp ta thuốc này có cứu được không?”
Thầy thuốc tò mò nhận lấy lọ, rút nút ra, một mùi dược thơm nồng lập tức lan khắp căn nhà. Ngửi mùi thuốc trong không khí, mắt thầy sáng lên, liền hỏi: “Viên thuốc này bà lấy ở đâu?”
Bà Liễu ngẩn người: “Hôm nay có một cô nương cho ta. Nó cứu được ông nhà ta không?”
Thầy lại ngửi thêm lần nữa, ngập ngừng rồi nói: “Có thể thử một phen.”
Bà mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Vậy… vậy mau cho ông ấy uống một viên đi!”
Thầy thuốc đáp: “Được.”
Vừa nói vừa đổ ra một viên thuốc trắng như ngọc, nhét vào miệng ông lão đang thoi thóp trên giường. Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, dược lực nhanh chóng thấm vào tứ chi bách hài.
Ông lão ho sặc sụa: “Khụ! Khụ khụ!”
Không bao lâu, ông bắt đầu có sức sống trở lại. Thầy thuốc nhìn cảnh ấy thì sững sờ, bắt mạch xong càng sững sờ hơn: “Khỏi rồi sao? Chỉ… chỉ vậy mà khỏi thật à?”
...
...
Một đêm trôi qua, trời vừa rạng.
Vân Thiển ngáp một cái trên giường rồi từ từ mở mắt. Rửa mặt chải đầu xong, nàng thấy Lý phu nhân dẫn theo một đám đạo sĩ hùng hổ đạp tung cổng viện của nàng, nghênh ngang xông vào.
Thấy Vân Thiển, Lý phu nhân vội núp sau lưng đám đạo sĩ, chỉ thẳng vào nàng mà kêu: “Các vị đạo trưởng, chính là nàng ta! Nàng ta là yêu nữ! Ta tận mắt thấy nàng ta dùng yêu pháp! Cây trâm ngọc trên đầu nàng ta là pháp khí của yêu tà! Các vị thấy vết thương trên mặt ta không? Chính cây trâm đó cứa rách mặt ta! Mau bắt nàng ta đi! Lão gia nhà ta bị nàng ta dọa đến hóa điên rồi! Với lại nàng ta còn lừa hết nha hoàn nhà ta ra ngoài rồi ăn thịt nữa!”
Vân Thiển nâng mắt liếc qua đám đạo sĩ bên cạnh Lý phu nhân, khẽ nhướng mày. Không tệ, lần này tới đúng là đạo sĩ thật.
Nghe Lý phu nhân nói, cả đám đạo sĩ đồng loạt nhìn về phía Vân Thiển. Nhìn chằm chằm hồi lâu, họ bỗng cau mày vì không thấy trên người nàng có chút yêu khí nào.
Họ đều là người có bản lĩnh, nhìn rất rõ ràng. Người trước mặt chỉ là người thường, căn bản không phải yêu nữ.
Đối diện ánh mắt dò xét, Vân Thiển giả vờ sợ hãi lùi lại, giọng run run: “Các… các người muốn làm gì?”
Thấy bộ dạng ấy, đám đạo sĩ như hiểu ra điều gì, đồng loạt thở dài rồi lắc đầu nói với Lý phu nhân: “Phu nhân, nàng ấy không phải yêu nữ, chỉ là người thường thôi. Phu nhân đừng làm khó người ta. Chúng ta còn việc, xin cáo từ.”
Nói xong, cả đám đạo sĩ rời đi.
Rất nhanh, trong viện chỉ còn lại Lý phu nhân và Vân Thiển…
Nửa canh giờ sau, Lý phu nhân miệng sùi bọt trắng, ngất xỉu rồi bị hất bay ra khỏi viện, rơi đánh bịch xuống đất…
Ngày hôm sau Lý phu nhân tỉnh lại thì phát điên.
Đám tiểu thiếp của Lý lão gia nghe tin liền kéo người tới tìm Vân Thiển gây chuyện, vậy mà sang ngày hôm sau, họ cũng phát điên nốt.
Đám nha hoàn tiểu tư trong nhà địa chủ, ai nấy run như cầy sấy, chỉ sợ giây sau đến lượt mình hóa điên.
Hôm đó có một nha hoàn rón rén gõ cửa viện của Vân Thiển, nhỏ giọng nói: “Đào di nương, bên ngoài có một thầy lang muốn gặp người…”