Thấy chúng sợ đến hồn vía lên mây, Vân Thiển vuốt nhẹ tóc trước ngực: “Xem ra các ngươi không thích cái này.”
Nàng phẩy tay. Ngay sau đó, những cây trâm bay ra, hợp lại thành một cây rồi trở về tay nàng.
Mấy tên lực điền rơi khỏi tường. Bản năng cầu sống bộc phát, chúng bò bằng cả tay lẫn chân về phía đầu hẻm.
Vân Thiển bình thản giẫm lên chân một tên: “Chạy làm gì? Không phải bảo chơi với ta sao?”
Bọn chúng lập tức quỳ rạp, dập đầu liên tục: “Bọn ta sai rồi! Cô nãi nãi! Xin người rộng lượng tha cho bọn ta! Bọn ta không dám nữa! Hu hu hu! Bọn ta bị người sai khiến! Bọn ta cũng vô tội mà! Xin tha cho bọn ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thiển lạnh băng. Nàng nói không cảm xúc: “Không phải bảo chơi với ta sao?”
Trâm ngọc lao đi, xuyên thẳng qua đầu một tên. Hắn tắt thở ngay tại chỗ, ngã đổ xuống, mắt trợn trừng.
Vân Thiển tiếp tục: “Ta ghét nhất loại nói mà không giữ lời.”
Trâm ngọc lại bay, lại kết liễu thêm một tên.
Mỗi lần nàng nói một câu, trâm ngọc lại cướp một mạng. Đến khi câu cuối cùng rơi xuống, ở đó chỉ còn nàng là người sống.
Vân Thiển thu trâm ngọc về. Trong mắt nàng chỉ còn sự lạnh lẽo.
Nàng liếc những xác nằm dưới đất rồi phẩy tay. Ngay sau đó, một ngọn lửa trắng quái dị nuốt trọn tất cả.
Chẳng bao lâu, lửa tắt. Mặt đất sạch trơn, như chưa từng có gì xảy ra.
Vân Thiển cài trâm lại lên tóc, xoay người rời đi.
Đến đầu hẻm, nàng ngẩng đầu liếc một góc tối nào đó rồi thu ánh nhìn sau đó quay về.
Trong góc tối bị nàng liếc qua, Cai Ngọc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn.
Đợi bóng Vân Thiển biến mất hẳn, Cai Ngọc không chống nổi nữa. Nàng ta ngã ngồi xuống đất, trợn mắt rồi ngất đi.
Bên này, Vân Thiển về tới nhà liền đạp tung cửa phòng Lý phu nhân. Trâm ngọc xẹt qua thái dương bà ta, lao thẳng đi.
Lý phu nhân giật nảy. Bà ta bỗng thấy mặt mình ướt nhẹp.
Nhìn thiếu nữ bước vào từ ngoài cửa, mặt Lý phu nhân trắng bệch. Thế nhưng bà ta vẫn cố trấn tĩnh: “Đào di nương, ngươi… ngươi tới làm gì?”
Bà ta nuốt khan. Bà ta muốn sờ xem thứ ướt nhẹp trên mặt là gì nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Vân Thiển cười: “Phu nhân nhiều bạc thật.”
Lý phu nhân giật mình: “Ngươi… ngươi có ý gì?” Bà ta chợt nhớ túi bạc tối qua đưa cho Cai Ngọc. Trong lòng bỗng dâng lên dự cảm xấu. Hơn nữa, cả ngày nay bà ta không thấy Cai Ngọc…
Vân Thiển “à” một tiếng rất nhạt: “Ta hết tiền rồi.”
Lý phu nhân lập tức hiểu ra. Nhìn nụ cười vô hại của Vân Thiển, Lý phu nhân rất muốn mắng một câu “liên quan gì tới ta”, thế nhưng bà ta không dám. Bà ta run rẩy mở tủ, nghiến răng lôi ra hai túi tiền căng phồng.
Bà ta đưa ra: “Cho… cho ngươi.”
Mắt Vân Thiển sáng lên. Nàng nhận bạc, tò mò nhìn một chút rồi lại thấy hết hứng. Hóa ra bạc ở thế giới này trông như vậy. Trong không gian của nàng có cả một đống lớn…
Nghĩ vậy, nàng vẫn cất bạc đi.
Đồ cho không, không lấy thì phí.