Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 20: Thiên kim thật giả 15

Trước Sau

break

Vân Thiển ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Ta nhận đồ đệ làm gì?”

Cố Tử Phu đáp: “Ta muốn bái người làm sư phụ, học luyện đan.”

Vân Thiển giật khóe miệng. Nàng phải nói sao đây? Luyện đan cần linh lực lẫn tinh thần lực, lại còn cần thiên phú. Thế giới này linh khí mỏng, tu luyện đã khó, lấy gì luyện đan?

Thấy nàng chỉ nhìn mình mà không nói, Cố Tử Phu thở dài, cả người như bị thất vọng bao trùm.

Vân Thiển nghĩ một lát rồi lấy ra một quyển bí kíp tu luyện cơ bản.

Nàng nói: “Muốn luyện đan thì học cho xong những thứ trong này trước đã.”

Cố Tử Phu mừng rỡ, nâng niu nhận lấy bí kíp rồi quỳ sụp xuống trước mặt nàng: “Đa tạ sư phụ!”

Vân Thiển lại giật khóe miệng. Lão già này trông còn đủ tuổi làm ông nàng, thế mà quỳ xuống gọi nàng là sư phụ, cảm giác cứ kỳ kỳ…

Cạn lời hồi lâu, nàng khoát tay: “Thôi được rồi, trời muộn rồi, hôm nay ông về trước đi.”

...

...

Ngày hôm sau, Cố Tử Phu mặt mày ủ rũ đẩy cửa phủ Quận Chúa bước vào. Ông cầm bí kíp tìm tới Vân Thiển, thất vọng nói: “Sư phụ, đêm qua ta đọc xong cuốn này, thử mấy chục lần vẫn không có tác dụng. Có phải ta không có thiên phú tu luyện không? Phu nhân nhà ta thấy vậy còn bảo ta chắc bị nhập ma rồi…”

Vân Thiển đang nằm trên ghế dựa phe phẩy quạt mo, nghe vậy thì nhướng mày. Nàng nhìn ông lão trước mặt, nghĩ ra điều gì đó bèn lấy một viên đan dược ném cho ông, rồi nói: “Ông quên bước tẩy tủy lọc kinh rồi. Nuốt cái này, qua bên kia ngồi xếp bằng, nhớ lại nội dung trong sách…”

Cố Tử Phu vội gật đầu, nuốt viên đan dược rồi chạy đi ngồi xuống.

Vân Thiển nhìn hệ thống đang gặm kẹo hồ lô bên cạnh, nói: “Đừng gặm nữa, đi canh ông ấy.”

023 khó nhọc nuốt xuống miếng trong miệng, gật đầu rồi đi tới chỗ Cố Tử Phu.

Vân Thiển cầm vò rượu bên cạnh uống một ngụm, chán chường nhìn bầu trời…

Thời gian trôi từng chút.

Không biết qua bao lâu, Vân Thiển đang ung dung uống rượu bỗng nghe tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết.

Có tiếng hét vang lên.

Chẳng mấy chốc, hệ thống lộp cộp chạy về, vừa gặm nốt quả kẹo hồ lô cuối trên que tre vừa báo: “Chủ nhân, ông ấy đau quá nên ngất rồi.”

Vân Thiển khoát tay: “Kệ ông ấy.”

023 đáp: “Vâng.”

Thế là Cố Tử Phu cứ nằm dưới đất suốt cả ngày. Đến tối, ông cuối cùng cũng tỉnh.

Ông vừa mở mắt đã bị mùi trên người mình xộc thẳng vào mũi, lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Cúi đầu nhìn xuống, ông thấy mình đang nằm trong một vũng chất nhầy đen sì, vừa ghê vừa dính.

Ông hoảng hốt: “Đây là cái gì?”

023 bình tĩnh đáp: “Tạp chất trong người ông.”

Cố Tử Phu: “...!”

023 nói: “Trong phòng có nước và y phục, ông đi tắm đi.”

Cố Tử Phu ngượng ngùng: “Ta… ta về nhà tắm thì hơn.”

023 đáp: “Không cần, chủ nhân ta bảo đi thì đi.”

Cố Tử Phu chợt nhớ ra điều gì, nhìn hệ thống do dự hồi lâu rồi vẫn hỏi: “Trong phủ Quận Chúa có yêu quái không? Loại màu xanh, là một con heo, còn biết nói nữa ấy…”

023: “...”

023 mặt không đổi sắc, quay lưng bỏ đi.

Cố Tử Phu nhìn theo, thấy lạ trong lòng.

Ông cúi nhìn lớp bẩn trên người, nghĩ một chút rồi vẫn đi về căn phòng hệ thống vừa chỉ.

Chẳng bao lâu lại có tiếng kêu hoảng hốt vang lên từ trong phòng.

023 quay về cạnh Vân Thiển, càu nhàu: “Lão già này cứ giật mình rồi la hét cái gì vậy?”

Vân Thiển ngáp một cái: “Ai mà biết được.”

Rất nhanh, Cố Tử Phu tắm xong bước ra. Trên người ông mặc đúng kiểu áo bào giống hệt áo của hệ thống.

Ông tới trước mặt Vân Thiển, hành lễ rồi nhìn mái tóc đen nhánh của mình đầy kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, tóc ta…”

Vân Thiển đáp: “Bình thường. Thứ ông ăn là Tẩy Tủy Đan, giúp tẩy tủy lọc kinh. Sau này ông hẳn sẽ hấp thu được linh khí để tu luyện.”

Cố Tử Phu kích động gật đầu, hận không thể lập tức bay về nhà ngồi tu luyện. Bỗng ông nhớ ra điều gì, vội nói: “Sư phụ, ngày mai là tiết Tam Hương. Nếu sư phụ rảnh thì có thể cùng phu nhân nhà ta lên núi dạo chơi.”

Vân Thiển nghe vậy hơi hứng thú, nghĩ rồi gật đầu: “Được.”

Cố Tử Phu lại hành lễ, vui mừng nói: “Sư phụ, vậy mai ta bảo phu nhân tới đón người.”

Vân Thiển “ừ” một tiếng rồi gật đầu: “Trời muộn rồi, về đi.”

Cố Tử Phu gật đầu, lại quỳ xuống dập đầu với Vân Thiển.

Vân Thiển: “...”

...

Quả nhiên, ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dừng trước phủ Quận Chúa.

Một tiểu nha hoàn gõ cửa lớn.

Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa nặng nề từ từ được kéo mở từ bên trong.

Ngay sau đó, một trắng một xanh, hai bóng người lần lượt bước ra.

Nữ tử mặt mày lạnh nhạt, dung sắc thanh tú.

Nam tử dung mạo anh tuấn, khí chất thoát tục.

Hai người trước sau đi ra khiến người ta sáng mắt.

Lão phu nhân trên xe thấy người ra liền vội xuống xe, hành lễ: “Thần phụ họ An, bái kiến Quận Chúa Lâm An!”

Vân Thiển cười nhạt, giọng thản nhiên: “An lão phu nhân không cần đa lễ.”

Nhìn Vân Thiển trước mặt, biểu cảm An lão phu nhân có phần khó nói. Bà nghe phu quân nói, vị Quận Chúa Lâm An này chính là sư phụ mà ông bái.

Bà cũng nghe nói nữ tử này vốn là tiểu thiếp mới nạp của nhà địa chủ họ Lý ở thôn Liễu. Ban đầu bà tưởng chỉ là cô thôn nữ nhan sắc khá hơn chút, thế nhưng giờ nhìn khí chất tỏa ra từ người nàng, An lão phu nhân suýt tưởng đây là tiểu thư quyền quý nhà nào ở kinh thành.

Nghĩ tới việc Bệ Hạ được chính nữ tử trước mặt cứu khỏi, An lão phu nhân nén tò mò trong lòng rồi nói: “Hôm nay là tiết Tam Hương, chúng ta đi xem một chuyến nhé.”

Vân Thiển gật đầu, theo An lão phu nhân lên xe ngựa.

Xe chạy nhanh, dọc đường không ai nói gì.

Chẳng mấy chốc họ đã tới nơi.

Dưới chân núi, chợ phiên náo nhiệt vô cùng, khắp nơi là hàng rong bày sạp.

Vân Thiển và An lão phu nhân xuống xe. An lão phu nhân nhìn nàng rồi hỏi: “Quận Chúa, thần phụ muốn lên chùa trên núi thắp hương. Quận Chúa có đi cùng không?”

Vân Thiển nhìn những sạp đồ ăn thơm lừng ở xa xa, dứt khoát lắc đầu: “Phu nhân cứ đi trước đi, ta ở đây dạo một vòng, lát nữa ta tự tới tìm phu nhân.”

Thấy ánh mắt nàng, An lão phu nhân bật cười: “Được, vậy ta lên trước.”

Vân Thiển khoát tay, dẫn 023 lao thẳng về phía sạp đồ ăn. Trên đường họ lướt qua một nhóm người ăn mặc sang trọng, nhưng hai bên đều không để ý tới nhau.

023 hào hứng la lên: “Chủ nhân! Cái kia cái kia! Ta muốn ăn cái đó! Còn cái này nữa…”

Một người một hệ thống dạo dưới núi nửa ngày, chỗ nào trên người 023 treo được thì đều treo đầy túi lớn túi nhỏ.

Nhìn trời dần tối, Vân Thiển nói: “Đi thôi, chúng ta cũng lên chùa trên núi xem thử.”

023 vừa ăn vừa gật đầu, miệng nhét đầy đồ ăn.

Nó cuối cùng cũng hiểu vì sao tiền bối 008 thích ăn đồ của loài người. Đồ ăn của loài người ngon thật sự. Nếu không trói buộc với chủ nhân này, nó còn chẳng biết mình sẽ bỏ lỡ bao nhiêu thứ. Nghĩ lại những đời chủ nhân trước, đúng là uổng công trói buộc.

Nó đã bị đồ ăn chinh phục hoàn toàn.

Một người một hệ thống thong thả men theo con đường đá lên núi.

Bỗng đối diện có một đoàn người đi tới.

Vân Thiển như cảm nhận được gì, hờ hững liếc mắt qua, liền thấy một gương mặt có chút quen.

Ồ, chẳng phải nữ chính Tô Âm Âm, kẻ trước đó bị nàng dùng ống phóng hỏa tiễn bắn nát thành tro đó sao?

Đúng lúc này, vị phu nhân trung niên đứng cạnh Tô Âm Âm cũng cảm giác được điều gì, vô thức ngẩng đầu nhìn qua, rồi bà ta chết sững tại chỗ…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc