Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 11: Thiên kim thật giả 6

Trước Sau

break

Đám tiểu tư bị đánh đến mặt mũi bầm dập: “...”

Cuối cùng bọn chúng vẫn tập tễnh quay về chỗ Lý phu nhân.

Thấy đám tiểu tư thảm hại, chân mày Lý phu nhân giật giật, bà ta cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy? Ai đánh?”

Đám tiểu tư nói thật: “Đào di nương.”

Lý phu nhân: “Cái gì!”

Đám tiểu tư: “Bọn nô tài định trói Đào di nương lôi về, ai ngờ di nương đánh bọn nô tài ra nông nỗi này.”

Lý phu nhân lại vỗ mạnh xuống bàn một cái, tiếng chát vang lên.

“Phản rồi, đúng là phản rồi! Đi gọi thêm người tới đây. Ta phải xem con tiện nhân đó rốt cuộc muốn làm gì!”

Chẳng bao lâu sau, Lý phu nhân dẫn theo một đám tiểu tư bà tử hùng hổ kéo tới viện của Vân Thiển.

Bọn họ tới nơi thì Vân Thiển vẫn đang ăn bánh đào hoa.

Nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cổng viện, Vân Thiển nhướn mày, ngước mắt nhìn. Ngay sau đó, cánh cổng bị người ta đạp mạnh từ ngoài vào.

Một phụ nhân trung niên ăn mặc lộng lẫy dẫn theo một đám tiểu tư bà tử rầm rộ xông vào.

Nhìn Vân Thiển đang cầm một miếng bánh đào hoa đưa lên miệng, trong mắt Lý phu nhân lóe qua một tia ghen tị. Bà ta quát: “Người đâu! Trói ả ta lại cho ta!”

Nghe vậy, một đám tiểu tư bà tử lập tức tiến về phía Vân Thiển.

Vân Thiển thấy thế thì nhíu mày, giọng lạnh đi mấy phần: “Còn để người ta ăn yên ổn được không?”

Chưa dứt lời, tại chỗ đã chẳng còn bóng dáng Vân Thiển.

Một đám tiểu tư bà tử đứng sững.

Người đâu?

Biến mất ngay trước mắt bọn họ sao?

Chưa kịp hoàn hồn, từng người một đã bị hất văng ra, đập sập cả tường viện.

Một tiếng nổ ầm vang lên, bụi mù bốc đầy trời.

Đợi bụi tan, trừ Lý phu nhân ra thì kẻ khác đều ngã rạp dưới đất. Kẻ rên la thì rên la. Kẻ ngất xỉu thì ngất xỉu.

Lý phu nhân chỉ tay về phía Vân Thiển, run bắn lên: “Ngươi… ngươi… ngươi…”

“Ngươi cái gì?” Vân Thiển nghiêng đầu, ngây thơ hỏi. Nàng thong thả đi tới, đưa tay kẹp lấy ngón tay đang chỉ của Lý phu nhân rồi bẻ mạnh lên. Ngay lập tức, trong viện vang lên tiếng thét đau như heo bị chọc tiết.

Vân Thiển bình thản buông ngón tay ấy ra. Nàng rút khăn tay lau lau bàn tay vừa chạm vào Lý phu nhân. Trên gương mặt tươi sáng dần hiện một nụ cười hiền lành vô hại.

Lý phu nhân được thả ra thì đứng không vững, ngã ngồi xuống đất. Bà ta ôm ngón tay bị bẻ dựng lên gần vuông góc, hoảng sợ nhìn thiếu nữ trước mặt.

Đối diện ánh mắt kinh hãi ấy, Vân Thiển thản nhiên ném khăn tay xuống đất. Nàng cúi thấp người, ghé sát Lý phu nhân rồi nói bằng giọng “trong veo”: “Đừng nhìn ta kiểu đó. Ta không thích. Ta mà không thích nữa thì ta móc mắt ngươi xuống luôn đó.”

Lời vừa dứt, một cây trâm ngọc lao vút tới mắt Lý phu nhân rồi dừng lại ngay trước tròng mắt chỉ cách một tấc.

Lý phu nhân: “?!!!”

Cuối cùng bà ta trợn mắt rồi lăn ra bất tỉnh.

Vân Thiển bĩu môi: “Mới vậy đã ngất, chán thật.”

Ngay giây sau, cây trâm ngọc bay về lại trên tóc nàng, yên phận như một món trang sức chẳng có gì nổi bật.

Đột nhiên trong đầu Vân Thiển vang lên một giọng máy lạnh băng: [96%.]

Vân Thiển hỏi: [Nhóc Ba, cái này là gì?]

Trong không gian hệ thống, 023 mặt đơ ra như gỗ: [Ồ, chẳng có gì. Chỉ là số liệu sụp đổ của thế giới thôi. Sụp đến năm mươi phần trăm thì nhiệm vụ thất bại. Với lại xin đừng gọi ta là Nhóc Ba, cảm ơn.]

Vân Thiển: [Được, Nhóc Ba.]

023: [...] Diệt đi cho rồi. Nó chỉ muốn về lò đúc lại thôi…

Vân Thiển ngáp một cái. Nàng nghĩ nghĩ rồi đi về phía đám tiểu tư bà tử, giọng dịu dàng đến kỳ quái: “Các ngươi giúp ta ném bà ta ra ngoài được không?”

Đám tiểu tư bà tử: “...”

Bắt gặp đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của thiếu nữ, bọn họ nuốt khan, đầu tự động gật xuống: “Được… được…”

“Cảm ơn.” Vân Thiển bình thản thu ánh mắt, định về phòng ngủ bù. Nàng vừa đi được hai bước thì chợt dừng lại, hơi nghiêng đầu, giọng mềm mỏng: “À đúng rồi. Lúc ta ngủ đừng làm phiền ta. Nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng đó.”

Đám tiểu tư bà tử: “... Vâng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc